Sau khi đưa Galio mới vào thử nghiệm trong máy chủ PBE (Public Beta Environment), Riot Games đã cập nhật lại tiểu sử của Vệ Thần Khổng Lồ và công bố một truyện ngắn về Galio mang tên “Anh hùng tỉnh giấc”. Bên dưới là tiểu sử mới và truyện ngắn về Galio, Vệ Thần Khổng Lồ trong Liên Minh Huyền Thoại. Mời các bạn cùng thưởng thức nhé.
TIỂU SỬ GALIO
Bên ngoài thành Demacia rực rỡ, bức tượng đá khổng lồ Galio luôn chú tâm canh gác. Tạo nên để chống lại các pháp sư của quân thù, ông đứng bất động nhiều thập niên, đến khi sự hiện diện của ma thuật hùng mạnh khiến ông chuyển mình sống dậy. Một khi đã kích hoạt, Galio dành hết thời gian tận hưởng niềm vui chiến trận cùng vinh dự hiếm hoi được bảo vệ đồng bào. Nhưng thắng lợi luôn có hai mặt, bởi ma thuật ông đánh bại cũng chính là ngọn nguồn giúp ông thức giấc, và sau chiến thắng, ông sẽ lại trở về im lìm như ngày nào.
Quá trình chế tạo Galio bắt đầu sau Chiến Tranh Cổ Ngữ, khi những người tị nạn trên khắp các vùng đất chạy trốn sức mạnh ma thuật hủy diệt. Có người bảo rằng ở phía tây Valoran, có đoàn nạn dân bị một nhóm pháp sư hắc ám tàn ác truy đuổi. Kiệt sức vì di chuyển không ngừng nghỉ, họ ẩn náu trong bóng râm của một khu rừng xác xơ. Bất chợt, đám phù thủy phát hiện phép thuật của chúng không có chút tác dụng trong cánh rừng kỳ lạ này.
Dường như, những thân cây hóa thạch là tấm màng thấm ma thuật tự nhiên, và mọi phép phù thủy dùng trong đó sẽ tắt ngóm khi vừa tung ra. Không còn bất lực nữa, đoàn nạn dân quay mũi kiếm chống lại lũ pháp sư hắc ám và đuổi chúng ra khỏi vùng đất.
Một số người cho rằng nơi trú chân này là món quà từ thần linh, những người khác thì coi đó là phần thưởng xứng đáng sau chuỗi hành trình gian nan, nhưng tất cả đều đồng ý một điều: đây sẽ là quê hương mới của họ.
Năm tháng trôi qua, những người định cư chế tạo các công cụ phòng hộ từ khu rừng được phù phép. Cuối cùng, họ phát hiện gỗ có thể trộn cùng tàn tro và đá vôi để tạo nên kháng ma thạch – một vật liệu có khả năng đề kháng ma thuật cực mạnh. Đây là nền tảng cho của một nền văn minh mới, giúp tạo nên tường thành đầu tiên của tân vương quốc Demacia.
Suốt nhiều năm, các rào chắn kháng ma thạch là tất cả những gì người Demacia cần để cảm thấy an toàn trước mối đe dọa ma thuật bên trong biên giới quê hương. Trong những dịp hiếm hoi, khi họ muốn giải quyết xung đột ở bên ngoài, lực lượng quân sự của họ đều chứng tỏ sự dũng mãnh và đáng sợ của mình. Nhưng khi kẻ địch dùng đến ma thuật, đoàn quân viễn chinh Demacia chẳng có gì nhiều để chống trả. Các trưởng lão trong vương quốc quyết định rằng, bằng cách nào đó, họ phải đưa sự phòng hộ của những bức tường hút ma pháp vào trận chiến. Họ triệu tập điêu khắc gia Durand để chế tạo một số dạng lá chắn kháng ma thạch cho quân đội, và sau hai năm, người nghệ sĩ hé lộ tuyệt tác của mình. Dù không phải thứ mọi người trông đợi, bức tượng khổng lồ có cánh Galio trở thành một phần thiết yếu cho việc phòng vệ đất nước, cũng như là biểu tượng cho sức mạnh Demacia trên khắp Runeterra.
Mỗi lần đối mặt với hiểm họa ma thuật, họ đều đưa Galio theo. Sử dụng hệ thống ròng rọc, búa thép và vô số trâu bò, họ sẽ kéo bức tượng đó khổng lồ ra chiến trường. Quá nhiều kháng ma thạch hiện diện dễ dàng vô hiệu hóa gần như mọi công kích ma pháp, giúp những con người từng phải cắm đầu bỏ chạy khỏi ma thuật giờ có thể ngẩng cao đầu đối mặt với nó trong giao tranh công bằng. Nhiều kẻ xâm lược chết điếng ngay khi nhìn thấy hình dáng đáng sợ lừng lững cao quá rặng cây trước mặt – vị đại thần “ăn ma thuật” là biểu trưng cho một vương quốc, và khủng bố những kẻ chống đối. Suốt quãng thời gian đó, không ai nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra khi để bức tượng phơi mình trước lượng ma thuật khổng lồ đến vậy.
Tác động lạ lùng ấy sẽ thay đổi dòng chảy lịch sử. Demacia đang quần thảo với Noxus trong trận ác chiến tại dãy núi Nanh Lục ở phía bắc Valoran. Quân Demacia không biết rằng Noxus đã tập hợp một nhóm pháp sư chiến trận tinh nhuệ mang tên Nắm Đấm Bí Thuật. Khi đoàn bộ binh xâm lược cầm chân quân Demacia trong thung lũng, những kẻ kia trút xuống đầu họ hàng loạt quả cầu ma thuật thần bí. Trước sự kinh ngạc của người Demacia, chúng xuyên qua vòng kháng ma thuật của Galio.
Trong mười ba ngày, quân đội Demacia bị kẻ thù công kích, và những người sống sót cảm thấy sĩ khí tiêu tan từng giờ. Đúng lúc tinh thần không thể xuống thấp hơn được nữa, họ nghe thấy tiếng sấm dậy thân thuộc của những vụ nổ ma thuật xé toang hàng ngũ. Nhưng lần này, những vụ nổ kèm theo một âm thanh mới. Một tiếng gầm chậm rãi mà inh tai làm rung chuyển thung lũng, như thể hai ngọn núi đang nghiến lên nhau. Một bóng đen vĩ đại lớn dần trên đầu, khiến tàn quân Demacia run rẩy, gồng mình chờ đón cái chết.
“Chúng ta đánh chứ?” một giọng trầm phát ra từ trên cao.
Những người Demacia ngạc nhiên khi thấy giọng nói đó đến từ bức tượng khổng lồ đứng sau lưng. Galio đang di chuyển, đang nói, hoàn toàn tự thân. Bằng cách nào đó, ma thuật tích tụ lâu ngày đã đem lại cho ông sự sống.
Tất cả há hốc mồm nhìn Galio, cố gắng hiểu điều họ đang thấy. Trước khi kịp nhận thức, một đợt oanh tạc khác lại dội xuống khu trại, theo quỹ đạo hoàn hảo để quét sạch một nhúm binh lính còn rơi rớt. Galio đứng chắn trước họ, che chắn cho họ, và hấp thu mọi công kích bằng tấm thân khổng lồ.
Galio quay về phía nguồn tấn công và phát hiện năm người đứng trên sườn núi gần đó.
“Pháp sư địch! Làm chút bạo lực nào!” bức tượng khổng lồ hét lên.
Khi ông trèo lên sườn núi, đám Noxus cố hết sức để tích tụ một luồng năng lượng đủ khả năng thiêu chảy mọi tảng đá ở Valoran. Nhưng khi luồng sáng tan biến, Galio vẫn đứng đó, nhắm mắt, người tỏa sáng, như thể ông vừa uống sạch chúng vậy. Rồi, bằng sự nhiệt tình của một đứa trẻ, ông tiếp tục leo lên sườn núi và nghiền nát Nắm Đấm Bí Thuật.
Tàn quân Noxus rút chạy, những người Demacia sống sót đứng bật dậy hò reo chiến thắng. Họ nóng lòng được cảm ơn vị vệ thần bằng kháng ma thạch đã cứu mạng, nhưng cũng nhanh như khi sống dậy, ông ngừng di chuyển, quay về đúng tư thế ông vẫn đứng trên bệ.
Ở quê nhà, câu chuyện kỳ lạ về bức tượng khổng lồ sống dậy được truyền đi khắp nơi bởi những ai đã tham dự Trận Nanh Lục. Nhưng nó luôn được đón nhận trong im lặng, như thể đó là truyện do kẻ điên kể lại. Cuối cùng, những người đã chứng kiến chuyện này ngừng nói về nó vì sợ rằng người ta sẽ đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của họ. Nó trở thành truyền thuyết – có lẽ là một truyện ngụ ngôn thời xưa cũ để giúp người ta vượt qua những lúc khó khăn.
Không ai, từ mọi miền vương quốc, tin rằng bức tượng khổng lồ tiếp tục thấy mọi sự trôi qua quanh mình. Dù bất động, ông vẫn tỉnh thức, khao khát được trải nghiệm cảm giác sục sôi chiến trận một lần nữa. Đấm bay kẻ địch bằng nắm tay đá khổng lồ thật phấn khích, nhưng mắc kẹt trong cơ thể to lớn này, không thể nhúc nhích, thật bi thảm.
Buộc phải quan sát trong im lặng, Galio ngắm nhìn nhân loại qua lại dưới chân, đặt đồ cúng lễ hết năm này qua năm khác, như một giấc mộng ảo xa vời. Dù biết rất ít về từng người bọn họ, ông bắt đầu cảm thấy mình biết họ như cả một dân tộc. Ông thấy khó hiểu khi thấy họ biến mất dần theo thời gian, rồi dường như được thay thế bởi những con người mới với cuộc đời mới của chính họ.
Ông tự hỏi họ đi đâu khi biến mất. Có lẽ họ được gửi đi sửa chữa, giống Galio lúc ông quay lại từ chiến trường?
Sau một trong vô số trận chiến chống lại tộc người man di của Freljord, Galio thấy những hàng người dài dằng dặc, mang theo những thứ trông giống võng che về thành phố. Khi đoàn diễu hành đi qua, một tấm màn tuột ra, để lộ gương mặt xanh xao, im lìm của một người lính trẻ. Một cậu bé Galio từng thấy, và vệ thần khổng lồ không thể hiểu nổi vì sao một người dũng cảm nhường ấy lại chịu để bị khiêng trên một tấm vải phủ đi quanh thành phố. Galio bắt đầu nhận ra câu trả lời đầy buồn thảm – không giống ông, những con người này không thể được sơn lại, hãy dễ dàng sửa chữa những thiệt hại gây ra cho họ. Nhân loại thật mỏng manh, những sinh vật phù du, và giờ ông đã hiểu họ cần sự bảo hộ của ông đến đâu. Chiến đấu từng là đam mê của ông, nhưng những con người này giờ là mục đích của ông.
Kể từ đó, Galio chỉ có thể nhập trận được vài lần, và đôi khi phải trải qua nhiều thế kỉ đứng yên bất động. Ma thuật hiếm thấy trên thế giới hơn trước đây, và do đó ông vẫn im lìm, quan sát thế giới qua bóng tối của giấc mơ tỉnh thức. Hy vọng lớn nhất của bức tượng khổng lồ là được tắm mình trong ma thuật hùng mạnh đến mức không bao giờ phải say ngủ lần nữa.
Chỉ lúc đó, Galio mới thực sự thực hiện được lý tưởng của mình, mãi mãi đứng lên chiến đấu như một người bảo hộ thường trực của Demacia.
ANH HÙNG TỈNH GIẤC
Chiến tranh đang tới, Galio chẳng thể làm gì ngoài nhìn binh lính Demacia sửa soạn. Ông không biết đã bao lâu kể từ lần cuối ông nếm vị ma thuật. Ông đã được đưa khỏi bệ nhiều lần, chỉ để trở lại mà chẳng có cơ hội sống dậy. Nhưng, dù thân thể bất động, tâm trí ông vẫn luôn sôi sục.
Nó khao khát chiến đấu.
Galio nhìn thấy đoàn quân lởm chởm của đám man di phương Bắc từ xa. Dù các giác quan mờ đục trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê này, ông vẫn nhận ra hàng ngũ của chúng lộn xộn và thiếu kỷ luật, bước thẳng tới chỗ quân Demacia đang chờ đợi. Galio đã nghe nói về đám người này nhiều lần trong những lần chinh phạt gần đây. Cư dân trong thành phố sợ hãi thì thầm rằng quân Freljord không để ai sống sót, và sẽ treo đầu quân thù lên những chiếc ngà khổng lồ của bầy thú lạ…
Nhưng dân man di chẳng phải mối quan tâm của vệ thần. Mắt ông bắt được phần thưởng lớn lao hơn – một hình thể to lớn, gần như cao bằng ngọn đồi phía sau. Nó di chuyển nặng nề như đại dương dậy sóng, sẵn sàng phóng thích sức mạnh.
Cái gì thế? Galio nghĩ. Hy vọng nó biết đánh nhau.
Dưới chân ông, các đồng chí Demacia nhịp nhàng hành quân theo một nhịp điệu, loại bỏ mọi suy nghĩ ngoài chiến đấu trong đầu. Với người khác, họ có vẻ tự tin vào chiến thắng, nhưng với Galio, người đã nghe bài chiến ca này nhiều lần, giọng hát của họ ít chắc chắn và nhiều do dự hơn.
Họ không thích phải đánh nhau với con quái thú vĩ đại đó. Ta sẽ làm điều đó!
Galio cảm thấy sự thôi thúc được vòng tay quanh tất cả và bảo họ mọi chuyện sẽ ổn thôi, rằng ông sẽ lao tới và đuổi sạch quân thù ra khỏi biên cương. Nhưng ông không thể. Tay ông, chân ông, móng vuốt của ông lạnh lẽo và trì trệ y như khối đá từ đó ông được tạc nên. Ông cần chất xúc tác, một hiện diện ma thuật hùng mạnh, để đánh thức mình khỏi giấc mơ này.
Hy vọng lần này sẽ có một pháp sư, ông nghĩ, nhìn chăm chăm về phía chân trời. Thường thì không có. Ta ghét việc đó.
Ông càng lo lắng hơn khi nghe tiếng chú bò đang kéo mình thở hắt ra vì kiệt sức. Có hàng tá con, và vẫn phải thay phiên mỗi dặm. Trong thoáng chốc, ông nghĩ tất cả chúng sẽ gục xuống, để mặc ông ngoài chốn đồng không mông quanh trong khi con người vui vẻ chiến đấu.
Sau cùng, chiếc xe ngừng lại bên rìa chiến trường. Ông biết sẽ không có đàm phán, không có cơ may nào quân địch sẽ đầu hàng. Galio có thể nghe thấy tiếng loảng xoảng khi những đồng chí nhân loại nhỏ bé siết chặt khiên, lập nên một bức tường thép vững chãi. Ông biết dù con quái khổng lồ kia có là gì, nó cũng dễ dàng cắt qua đội ngũ hoàn chỉnh của quân Demacia.
Hai bên đâm sầm vào nhau trong ánh chớp loáng của tứ chi và vũ khí. Galio nghe tiếng kiếm chạm nhau chan chát và tiếng rìu bổ vào khiên. Người của hai phe gục xuống giữa đống bùn lầy. Những giọng nói đầy can đảm Galio từng biết rõ giờ kêu la như đứa trẻ gọi mẹ.
Trái tim mềm yếu của người khổng lồ đó bắt đầu run rẩy. Nhưng ông vẫn không thể thoát khỏi trạng thái tê liệt.
Bất chợt một đợt sóng màu tía lóa mắt quét qua chiến trường, khiến vô số binh lính Demacia khuỵu xuống. Galio cảm thấy nó – cảm giác quen thuộc nơi đầu ngón tay, như mặt trời ban trưa sưởi ấm đá trắng. Ông gần như có thể nhúc nhích chúng…
Chớp sáng lại đến, hút đi sự sống của nhiều chiến binh Demacia khác. Tri giác của Galio chợt trở nên sắc bén, làm lộ ra từng chi tiết tàn khốc của cuộc xung đột. Những thi thể trong bộ giáp vỡ nát nằm rải rác trên chiến trường trong những tư thế quái dị. Nhiều kẻ man di nằm chết trong vũng máu của chính chúng.
Và ở đằng xa, phía sau chiến tuyến, tên phù thủy hèn nhát đang triệu hồi một quả cầu sáng lóa trong tay, sẵn sàng cho lần tấn công kế tiếp.
Đây rồi. Lý do ta tỉnh giấc, Galio nhận ra, đầu tiên là biết ơn, sau đó là giận dữ. Ta sẽ nghiền nát hắn trước!
Nhưng sự chú ý của ông lại một lần nữa bị hút về con quái vật ở tít đầu kia chiến trường. Cuối cùng ông cũng nhìn rõ nó: một con thú khổng lồ đầy lông lá. Nó vùng vẫy muốn giằng đứt đám xích sắt trói buộc. Đầu nó hất tứ tung trong nỗ lực giải thoát bản thân khỏi tấm bịt mắt.
Galio mỉm cười. Một đối thủ xứng với nắm đấm của ta.
Đám man di kéo bỏ lớp phủ trên đầu con quái, để lộ ra cái mõm to tướng bên dưới cặp mắt đen bóng. Không còn bị che mắt, con thú rống lên một tiếng rợn người, như thể đang tuyên bố mình sẵn sàng tàn phá mọi thứ trong tầm nhìn. Bọn điều khiển con quái vật nới lỏng dây xích, và nó lao thẳng vào đội hình bên kia, ngay lập tức hạ gục một tá lính Demacia chỉ bằng một cú quét của bộ móng vuốt sắc như dao.
Galio nổi cơn thịnh nộ. Đó là những con người ông đã bảo vệ từ khi họ còn thơ bé. Ông muốn than khóc cho họ, như ông từng thấy con người vẫn làm khi tiếc thương. Nhưng ông không được tạo ra để làm điều đó. Ông tập trung vào mục đích và khao khát chiến đấu đang chờ đợi. Một con quái vật to lớn, khủng khiếp, và ông không thể chờ đến lúc được tống cho nó một cú. Ông có thể thấy sức sống đang trở về.
Đúng thế! Cuối cùng nó cũng quay lại!
Cảm giác đó xuyên qua cánh tay, qua đầu, và qua đôi chân ông. Lần đầu tiên trong cả thế kỷ, ông có thể di chuyển. Một âm thanh vang vọng khắp thung lũng, một thứ không hiện hữu trong ký ức của những người đang sống.
Tiếng cười của một người khổng lồ đá.
Galio nhảy vào giữa trận chiến, hất văng đống khí cụ công thành thô sơ của đám man di sang hai bên. Cả đồng minh lẫn kẻ thù đều đứng lại há hốc mồm nhìn vị vệ thần đập phá khắp tiền tuyến. Y như một tượng đài sống, ông băng qua dàn binh lính xúm xít xung quanh và thẳng tiến đến chỗ con quái đang tàn phá. “Xin chào,” ông gầm lên. “Ta đánh ngươi nhé?”
Con thú hất đầu, rống lên như thể chấp nhận lời thách thức. Hai sinh vật khổng lồ lao vào nhau bằng sức mạnh long trời lở đất. Con quái lấy vai đâm sầm vào ngực Galio, rồi bật ra một tiếng rên đau đớn khi đổ gục xuống đất, tay bấu chặt lấy xương đòn. Galio đứng yên, ông không muốn tấn công kẻ địch thất thế.
“Lại đây, đừng có buồn,” Galio nói, háo hức vẫy tay. “Có cố gắng đấy. Lại lần nữa xem.”
Con quái chầm chậm đứng dậy, cơn giận lại tràn đầy trong ánh mắt. Nó dồn hết sức đánh vào Galio, móng vuốt của nó cào bay một mẩu trên đầu ông.
“Ngươi làm hỏng vương miện của ta rồi đó,” vệ thần nói, vừa ngạc nhiên vừa hài lòng. Hy vọng về một trận chiến quyết liệt cổ vũ ông. Ông nện bàn tay vào con thú, giáng xuống như thể một cây chùy bằng từng phân sức mạnh thu được. Nắm đấm kháng ma thạch đập vào da thịt con quái khổng lồ, và chung quanh vang lên tiếng xương gãy răng rắc.
Con quái loạng choạng, gào thét và vung vẩy tứ tung, nhưng chẳng trúng vào đâu cả.
Galio túm lấy hông con thú và xiết chặt, cố gắng bẻ gãy xương sống nó. Nhưng nó xoay mình thoát khỏi được, và thận trọng đi vòng quanh ông trước khi bỏ đi.
“Chờ đã! Chưa đánh xong mà!” vệ thần hét lớn. Ông đi theo, hy vọng nó sẽ cân nhắc lại quyết định bỏ chạy.
Nhưng tiếng kêu yếu ớt của các huynh đệ Demacia được gió đưa tới tai ông. Galio không nhận ra mình đã đi theo con quái vật hàng trăm thước, lạc khỏi trung tâm trận chiến. Ông muốn đánh nhau với nó, nhưng các đồng minh nhân loại cần ông.
Khi con vật kia đi xa mất, Galio tiếc nuối nhìn theo lần cuối. “Tạm biệt, đồ to xác.”
Ông quay lại và ầm ầm bước đến bên các đồng chí. Hơn nửa số họ đang đau đớn nằm dài trên mặt đất, bị những sợi năng lượng vô hình giày vò. Ông biết ngay đây chính là thứ ma thuật đã giúp ông sống dậy.
Vị thần khổng lồ bằng đá thấy nỗi kinh hoàng trên gương mặt những người lính, trước khi quay sang tên phù thủy xấu xa. Galio biết ông phải làm gì, và hậu quả sẽ ra sao.
Ông nhảy lên cao rồi đâm thẳng xuống tên pháp sư, cắt đứt bùa phép độc địa của hắn, và nghiền nát đám man di. Những kẻ xâm lược còn lại quăng vũ khí chạy tứ tán.
Khi phép thuật tan dần, Galio thấy mâu thuẫn. Sức mạnh làm ông sống dậy đang rút dần khỏi cơ thể. Ông đã cứu vô số sinh mạng, nhưng ông đang bị lôi trở lại giấc ngủ trường cửu.
Ông không hiểu sao bản thân mình không có ma thuật, như mọi sinh thể khác. Sao ông không được tạo ra theo cách đó? Đấy có phải ý đồ của người tạo ra ông không? Khi ông thấy vòng tay lạnh lẽo của giấc ngủ bao quanh, ông tự an ủi bản thân rằng chính cuộc sống vốn đã mầu nhiệm, và nếu Galio chỉ có thể trải nghiệm nó trong thoáng chốc, thế cũng đáng rồi.
Cho đến ngày cuối cùng. Cho đến khi ông hạ gục vị pháp sư cuối cùng trên thế giới bằng nắm đấm bất diệt, và vị vệ thần bằng đá của Demacia sẽ chẳng bao giờ tỉnh giấc nữa.