Tamara tự ép mình dậy sớm – một thói quen dễ có khi lấy đất làm giường và lá rụng làm chăn. Khó mà làm thế nếu có nệm nhồi lông ngỗng và mền dệt từ bông mềm xốp. Rèm đã được kéo lên, ánh nắng ấm áp đổ dài trên sàn căn phòng trọ trên tầng ba của cô. Cô đã buông rèm trong đêm đầu tiên ở Piltover và đã ngủ hai tiếng quá bình minh. Cô rất lo về điều đó, và từ ấy không bao giờ khép rèm lại nữa.
Bật dậy khỏi giường, cô sải bước đến bên cửa sổ và gõ lên lớp kính màu bằng đầu ngón tay chai sần, đen nhẻm muội bồ hóng ở công xưởng. Ánh sáng tỏa mờ trên da cô, soi rõ cơ thể như loài sói cùng cơ bắp rắn chắc. Dù vậy, cô vẫn đưa tay xoa bụng, như thể sợ nó dần ẻo lả đi. Phía dưới, con đường phủ sỏi đã nhộn nhịp những chủ quầy sửa soạn cho phiên chợ đầu Ngày Tiến Bộ. Những dải cờ đầy màu sắc để chào mừng ngày tốt lành này được treo trên khắp các tòa nhà, khiến đoạn phố tràn đầy không khí hội hè chẳng chút nào giống với thành phố quê hương của Tamara. Biểu ngữ hình bánh răng và chìa khóa làm từ lụa màu hoàng kim và đỏ thắm phủ xuống nơi những ngọn tháp phía xa tỏa sáng rực rỡ ở sườn trên của quận. Nghe đồn đây là nơi bắt nguồn của dòng sông vàng chảy qua phố xá Piltover.
Tamara mỉm cười trước suy nghĩ đó và rời khỏi cửa sổ. Căn phòng của cô rất ngăn nắp, nơi mọi thứ đều nằm đúng chỗ của nó. Sổ ghi chép xếp chồng lên nhau ở một góc chiếc ghế làm việc, cạnh đó là những công cụ được sắp xếp cẩn thận, những thước-ma-kỹ và những lược đồ được gấp gọn gàng. Bữa trưa hôm qua, với bánh mỳ đen, pho-mát và quả sấy khô vẫn yên vị trong bọc vải gần bên. Một lò luyện kim nhỏ khéo léo xây dựa vào tường, khói được đưa lên mái qua một loạt những ống sắt rối rắm. Ở chính giữa bàn làm việc là một hộp gỗ chứa thiết bị cô đã nỗ lực nhiều tháng để chế tạo, dựa trên bản vẽ khắc trên các cuộn giấy sáp cô giấu dưới đệm.
Cô nhanh chóng làm công việc vệ sinh cần thiết trước khi mặc vào bộ quần áo thô kệch của một tập sự; xà cạp đơn giản, quần có nhiều túi và áo chẽn với hệ thống móc khóa có thể tháo rời chỉ bằng một cú giật nhanh. Cô đã thấy khá khó hiểu vì công dụng của chúng cho đến khi Gysbert bảo cô làm thế để dễ cởi ra hơn trong trường hợp bị lửa bén vào ngoài công xưởng.
Cô xem lại hình mình trong chiếc gương treo sau cửa, chải mái tóc đen dài ra sau tai rồi buộc gọn lại bằng dây da và cặp đồng. Tamara lướt ngón tay qua gò má cao xuống đến cắm, cảm thấy hài lòng trước điều cô nhìn thấy. Colette cứ bảo cô có thể làm nhiều hơn với ngoại hình của mình, nhưng bạn cô còn trẻ và chưa biết được sự nguy hiểm của việc dễ bị nhớ mặt.
Tamara đặt hộp gỗ vào túi vai, cùng với bọc thức ăn và một ít sổ ghi chép cùng bút chì. Cô đang căng thẳng, cũng dễ hiểu thôi. Hôm nay là ngày trọng đại với cô, và cô không muốn thất bại.
Cô bỏ cái ghế chặn cửa sang bên và vặn khóa để mở then cài. So với nơi cô từ đó đến, Piltover là một chốn an toàn, tỉ lệ phạm tội của nó thấp đến kinh ngạc. Dân cư của nó không gặp rắc rối mỗi ngày với bạo lực như hầu hết các thành phố khác, nhưng họ cũng không ngốc đến nỗi tin rằng mình không cần khóa cửa nhà.
Nhất là trong những tuần cận kề Ngày Tiến Bộ.
Tamara khóa cửa và ngừng lại trên đường xuống cầu thang để đổ rác. Cô từng thắc mắc không biết chúng sẽ đi đâu, trước khi nhận ra rác rưởi chỉ có trút xuống dưới thôi. Đâu đó phía dưới Zaun, sẽ có một khu vườn tươi tốt hơn bất kỳ nơi nào. Cô đặt thùng rác ở nơi chỉ định, và vòng theo cầu thang xoắn tới phòng ăn chung. Vài tập sự khác như cô đang ăn sáng hoặc điên cuồng chắp vá thứ thiết bị họ hy vọng sẽ thu hút sự chú ý của một gia tộc nào đó. Tamara đặt tay lên túi vai, cảm thấy tự hào về thứ mình đã tạo ra. Cô đã làm chính xác theo bản vẽ, dù công đoạn cuối cùng đi ngược lại nguyên tắc nghề nghiệp của cô.
Cô vẫy tay đáp lại vài lời chào uể oải, nhưng không dừng chân chuyện trò. Một số người chỉ ngủ một hai tiếng mỗi đêm suốt hai tuần qua, và cô sẽ ngạc nhiên nếu không có ai ngủ gục trong buổi thử tài hôm nay. Cô bước ra ngoài phố trước khi có ai kịp làm cô chậm trễ, và ánh nắng rực rỡ khiến tâm trạng cô tốt lên đôi chút.
Những tòa nhà cao lớn được xây dựng bằng đá vôi cắt vuông vức và gỗ vát cạnh. Phản chiếu qua những món trang trí bằng đồng, chì và đồng đỏ, ánh dương lóa mắt soi rọi mọi bề mặt. Con phố ồn ào đông đúc, chật kín đàn ông đàn bà ăn mặc chỉnh tề qua lại như mắc cửi. Người đưa thư chen lấn giữa các viên thư lại, lái buôn thực phẩm và nhân viên kiểm hàng, để lại một tràng la ó và giơ nắm đấm. Mấy thợ hàn lang thang miệt mài với đống hàng hóa đặt trên mặt thùng, sẵn sàng chạy khi thoáng thấy bóng cảnh vệ. Đám du thủ du thực từ Zaun lẩn khuất tại góc phố, tìm kiếm nạn nhân để móc túi. Có những đứa trẻ và thiếu kinh nghiệm hơn bị đám trẻ lớn đuổi ra khỏi khu vực dễ kiếm ăn gần cầu.
Tamara dè chừng chúng khi đi xuống phố, từng bước đi chính xác và chắc chắn. Cô không có nhiều thứ đáng để trộm, nhưng điều cuối cùng cô cần trong ngày này là một thằng nhóc mót được gì từ cô. Mùi cá nướng và bánh mỳ Shurima mới ra lò khiến cô chảy nước miếng. Cô dừng một phụ nữ đang đẩy xe thùng lại và mua một ít nước sắc nóng, cùng với món bánh bột nhào mà cô trót nghiện hơi quá.
“Chúc mừng Ngày Tiến Bộ, cô bé thân mến!” người phụ nữ nói khi Tamara đặt một ngân cụ vào tay và bảo bà giữ lại chỗ tiền thừa. “Mong các bánh răng quay đúng chiều với cô.”
Âm sắc của bà nghe hơi lạ tai với Tamara, như thể bà có tất cả thời gian trên đời để nói ra điều mình muốn nói, nhưng cũng chẳng là gì khi ở gần Chợ Ranh Giới thế này: một sự hòa trộn giữa điệu bộ của Piltover và bình dân của Zaun.
“Cảm ơn,” Tamara đáp. “Mong Mây Xám không bao giờ gõ cửa nhà bà.”
Người phụ nữ gõ lên đầu và trái tim, một dấu hiệu cho thấy bà được sinh ra bởi cha mẹ ở cả Piltover lẫn Zaun. Cư dân hai thành phố này cứ thích vờ như họ là hai thực thể tách biệt, nhưng họ lại gần gũi nhau nhiều đến không ngờ. Tamara ngấu nghiến cái bánh và đi đến cuối đường, cách đó đúng hai mươi bước, nơi cô gặp đường lớn của Đại lộ Đồng Hồ. Cô rẽ phải, uống hết cốc nước sắc và đếm bước chân khi đi qua mỗi giao lộ. Các tòa nhà ở đây lớn hơn so với khu phố tập sự cô đang trọ, xây nên từ đá hoa cương đánh bóng và cột trụ thép.
Đèn hóa học chiếu rọi tạo nên một màu rực rỡ cho không khí buổi sáng. Thật vô nghĩa khi thắp chúng lên khi còn sớm thế này, nhưng Tamara đã biết rõ xã hội Piltover bị thống trị bởi tiền bạc và quyền lực – thứ này là nhân tố thúc đẩy thứ kia. Nó có mặt ở mọi nơi: đường cắt của quần áo người ta mắc, sắc màu tươi sáng và quy mô của những buổi từ thiện. Tamara bắt gặp nhiều cặp đôi đang tản bộ; những con người lịch thiệp mang trên mình những nâng cấp tinh vi. Một phụ nữ đeo phiến má với kính Hextech trông như viên ngọc phủ lấy một bên mắt. Tay cô ta bám vào một người đàn ông đeo găng tay kim loại lấp lánh trong ánh sáng. Bên kia phố, một gã gù dường như gắn máy thở sau lưng – một bình nước đầy chất lỏng xanh lá sủi bọt phun ra làn hơi mờ mờ.
Cô thấy người khác nhìn vào ngưỡng mộ và ngạc nhiên, nhưng cô đã được huấn luyện để nhận ra điều kẻ khác không thể.
Hai nâng cấp Hextech đó là đồ giả.
Tamara đã nghiên cứu công nghệ mới nổi ở Piltover đủ sâu để biết cái gì là thật và cái gì không. Phiến má là bạc nung dán lên mặt người phụ nữ, và mắt kính lúp chẳng là gì hơn một thấu kính bằng đá có khắc dấu của một tạo tác gia giả tưởng. Cánh tay kia chỉ là găng tay đồng thường có chứa lân quang nhặt từ Zaun. Chỉ cái máy thở là hàng thật, và màu đỏ máu trong mắt gã gù, cùng với vẻ cứng cỏi bên ngoài, cho Tamara biết hắn đến từ tầng sâu của Zaun.
Cô đi từ Đại lộ Đồng Hồ sang Phố Thủy Tinh, dọc theo Đường Trăm Quán Rượu ngoằn ngoèo dẫn vào Đại lộ Thiên Văn tới Quảng trường Ẩn Danh, nơi khối cầu vĩ đại của Zindelo nằm im lìm sau vụ mất tích bí ẩn của người phát minh ra nó năm ngoái. Đám đông tụ tập quanh đó; những nhà sáng chế, nghệ sĩ và cả dân Zaun đi lên thành phố bên trên trong ngày.
Gysbert đã bảo cô thành phố Zaun quê anh có cái nhìn khác về Ngày Tiến Bộ, nơi anh quả quyết chính là Thành phố Tân tiến trước thời Piltover. Trên đây, Ngày Tiến Bộ đánh dấu thời khắc Cổng Mặt Trời được mở lần đầu, cho phép giao thương qua lại dễ dàng giữa đông và tây Valoran. Nó cũng đánh dấu thời khắc tiền thuế đổ vàng vào ngân quỹ của thành phố. Phía dưới Zaun, đây là ngày để tưởng nhớ những mất mát trong kiến tạo địa chất đã tạo nên cầu nối đông-tây và nhấn chìm cả quận dưới lòng nước.Một ngày, hai góc nhìn khác biệt.
Tamara đi qua quảng trường, tránh đụng phải những người đưa tin đang qua lại như mắc cửi. Một kẻ đang đi dạo, Noami Kimba, vẫy tay và hôn gió cô. Họ đã gặp nhau ba lần ở trong không khí buổi chiều oi bức, và mỗi lần Kimba đều cho cô cơ hội qua đêm trong vòng tay cô ta. Lần nào Tamara cũng từ chối, cô quá bận bịu cho bất kỳ trò tiêu khiển nào khác, nhưng nếu có thể ở lại lâu hơn vào hôm nay, cô có thể chấp nhận đề nghị tới. Cô đi qua cổng vòm phía bắc quảng trường vừa lúc một người đàn ông râu ria to lớn với giáp vai kim loại và mũ trụ sắt bước vào. Tay ông ta là một đống kỳ quái chạy bằng pít-tông và hơi nước, và Tamara nhận ra một trong những giáo đồ vô danh của Hội Tiến Hóa Huy Hoàng. Ông ta gầm gừ với cô trước khi bước vào quảng trường để diễn thuyết với người qua lại bằng sự nhiệt thành với thần học và ma kỹ. Cô mặc kệ ông ta và quay sang Đường Chéo, hướng tới Cầu Công Nghệ, vẫn đếm từng bước chân.
Thành phố mở ra phía trước cô, để lộ đường nứt vĩ đại chia đôi nam bắc Piltover. Nhìn có vẻ đã rất cổ xưa, di tích của những lực kiến tạo địa chất, nhưng chẳng có gì tự nhiên tạo ra nó cả. Thói ngạo mạn và ham muốn làm chủ các nguyên tố của con người chính là nguyên nhân. Tamara ngưỡng mộ sức mạnh ý chí cần đến để lên kế hoạch táo bạo chia đôi mặt đất và phá hủy phân nửa Zaun được coi là cái giá chấp nhận được cho tương lai phồn thịnh.
Tòa tháp lớn của Đại học Ma Kỹ nổi lên kiêu hãnh trên vách đá rộng, nối với sườn trên bằng các cây cầu treo và cáp kim loại dày đung đưa như dây đàn khi gió biển thổi mạnh vào. Cây cầu chính là kỳ quan từ thép và đá, đông đúc người đi qua lại giữa hai nửa Piltover và rủa xả đám buôn rượu vang và thịt đã dựng quầy hàng chắn giữa đường. Những kẻ còn say xỉn từ đêm trước được dẫn lối bởi cảnh binh mặc áo xanh ủng sáng bóng và quần chẽn. Ở bất kỳ thành phố nào khác, họ trông thật lố bịch, nhưng ở đây thì sự hiện diện của họ lại quá bình thường. Đám móc túi đeo nhẫn gắn lưỡi lam xẹt qua xẹt lại trong đám đông, và sẽ có hơn một gã say về nhà với cái ví rỗng.
Phía bắc thành phố là nơi nhiều gia tộc đặt dinh thự và phức hợp công xưởng được canh gác nghiêm ngặt. Hầu hết giao thông trong hôm nay đều đi theo hướng đó. Cô thấy một đống tập sự băng qua cầu, mang theo các phát minh với sự chăm chút của một bà mẹ mang đứa bé sơ sinh. Cô tìm kiếm gương mặt thân quen của Gysbert và Colette, nhưng đơn giản là có quá nhiều người. Tamara đến cuối cầu và hít một hơi. Thường thì cô không sợ độ cao, nhưng chênh lệch giữa Piltover và Zaun đủ làm người ta hoa mày chóng mặt.
Hai bức tượng quan chức mặc áo choàng đặt hai bên đường dẫn tới cầu, một cái đại diện cho thần của cải, cái còn lại là thần trung thực. Tamara lấy ra một đồng quyển và đặt nó vào bàn tay mở rộng của bức tượng đầu tiên. Trọng lượng của nó kích hoạt cơ cấu bên trong và ngón tay khép lại quanh đồng xu. Lát sau, khi chúng mở ra, đồng xu đã biến mất.
“Tôi luôn chọn bên kia,” một người đàn ông bên cạnh cô nói. Hắn đẹp trai, tóc đẹp, da mịn màng, thế nghĩa là hắn rất giàu. Hơi thở nồng nặc mùi rượu nho. “Tôi thấy tốt hơn là trả cho thứ tôi không có.”
Tamara lờ hắn đi và bước tiếp.
Hắn theo sau cô, dai dẳng như một tên say quắc cần câu và có quá nhiều tiền trong túi.
“Đợi chút nào, cần gì phải thô lỗ thế, thưa tiểu thư.”
“Tôi không thô lỗ, tôi cần đến một nơi và không muốn nói chuyện với anh,” cô nói.
Hắn đi theo cô qua cầu với điệu cười cho thấy hắn xem cô là một thử thách, một người hắn nghĩ có thể mua được với vài kim thuật.
“A ha, cô là tập sự hả?” hắn nói, cuối cùng cũng nhận ra bộ quần áo và túi vai của cô. “Đang trên đường đến buổi thi tài nhỉ? Hy vọng lọt vào mắt một tạo tác sư và được các đại gia tộc giành giật phải không?”
“Không phải việc của anh, nhưng đúng,” cô đáp, hy vọng hắn sẽ nghe ra âm điệu cộc cằn đó và để cô yên. Nhưng không, hắn rảo bước đứng trước mặt cô, chặn đường qua cầu. Hắn ngó cô từ đầu đến chân, như thể đang thẩm định món hàng định mua.
“Một cô gái ưa nhìn. Hơi to xương, nhưng vài bữa ở Lacabro là xong thôi? Cô nói gì đây? Đang là Ngày Tiến Bộ, ai cũng nên vui vẻ một chút chứ?”
“Tôi không hứng thú,” Tamara chen qua. “Tránh ra và để tôi yên.”
“Nghe này, tên tôi là Cella Allabroxus, và tôi biết vài vị tai to mặt lớn ở phía bắc,” hắn tiếp tục cản đường cô. “Đi chơi cùng tôi sáng nay và tôi sẽ nói tốt cho cô, có lợi cho buổi thi tài lắm đó, cô hiểu chứ?”
“Không, cảm ơn,” Tamara nói, và cô có thể thấy chuyện xảy ra tiếp theo. Hắn tóm lấy tay cô, nhưng cô đã bắt được bàn tay hắn trước khi nó kịp chạm vào, xoắn mạnh và gây ra một tiếng thở dốc đau đớn. Nếu tác động thêm chút lực nữa, cổ tay hắn sẽ gãy rời. Cô dùng cơn đau đó để kéo hắn ra thành cầu. Nỗi sợ độ cao đã bay biến, cô đẩy Cella Allabroxus dựa lưng vào rìa đá cao đến thắt lưng.
“Tôi đã tử tế bảo anh để tôi yên,” cô nói ấn mạnh hơn vào cổ tay Allabroxus và gây thêm một tràng tiếng kêu đau đớn. “Giờ tôi hỏi lại, dù không tử tế lắm. Để tôi yên hoặc tôi sẽ đẩy anh xuống và khi họ tìm thấy phần còn lại của anh trên một mái nhà ở Zaun, họ sẽ nghĩ anh chỉ là một gã say không thể đi thẳng đường trên cầu. Rõ chưa?”
Hắn gật đầu, quá đau để nói câu nào.
“Tôi không cần nói tốt hay có lợi gì cả. Tôi hơi bị giỏi trong công việc của mình, và thành bại hay không là ở tôi, cảm ơn nhiều nhé. Giờ thì cười lên, đi về nhà đi. Ngủ một giấc cho tỉnh rượu và nhớ lại lúc này mỗi khi anh định tỏ ra bất lịch sự với một quý cô.”
Cella Allabroxus thở dốc khi Tamara thả cô tay hắn ra. Trong chốc lát, cô thấy hắn định đáp trả bằng thứ gì đó xúc phạm, nhưng cô nhướng mày và khiến hắn nghĩ lại. Xoa xoa cổ tay, hắn lủi mất và Tamara mệt mỏi thở dài. Cô bắt gặp ánh mặt một nhóm móc túi phía bên kia đường và hất đầu về hướng Allabroxus bỏ chạy. Chúng hiểu ý và sải bước đuổi theo hắn.
“Tất cả chuyện này là sao?” một giọng nói vang lên phía sau cô.
Căng thẳng rút khỏi cơ thể Tamara và cô để tay chân được thả lỏng một chút. Vẻ cương quyết lạnh lùng Allabroxus đã thấy biến mất trên mặt cô, thay vào đó là nụ cười rộng mở.
“Không có gì,” cô nói, quay lại nhìn Gysbert và Colette. “Chỉ là một gã say định thử vận may thôi.”
“Cô đến trễ,” Gysbert nói, chỉ qua thành cầu tới sườn kim loại của tháp đồng hồ cơ khí bên dưới tầm một trăm thước. “Nhìn kìa.”
“Anh nói gì vậy?” Tamara hỏi. “Tôi không nghĩ Khao Khát Cũ chỉ đúng giờ nhiều năm rồi.”
“Đúng,” anh nói, và dù cố tỏ ra giận dữ, mắt anh chỉ lộ say mê. “Nhưng chúng ta đã thống nhất là gặp nhau trước khi bóng Khao Khát Cũ đi qua tháp Ma Kỹ.”Anh chỉ vào nơi bóng chiếc tháp đồng hồ thần bí vắt ngang qua phòng thí nghiệm bên dưới, nơi màn khói xanh xám rỉ ra từ ống thông gió. “Thấy không?”
Tamara mỉm cười, đặt tay lên vai anh. Anh nhìn xuống, và mọi cơn giận đều tan biến.
Colette đảo mắt nói, “Đi thôi nào. Gysbert đủ ngốc để tha thứ cho sự chậm trễ của cô, nhưng Nhà Medarda thì không đâu. Họ sẽ đóng cửa vào hồi chuông thứ ba và họ đã gióng hồi thứ hai trước khi chúng ta đến được cây cầu rồi.”
Dinh thự Nhà Medarda không cách xa đầu bắc cây cầu là bao, nhưng đường phố chật như nêm và sẽ có không ít người tìm lối vào để trưng bày phát minh của họ.
“Cô nói đúng,” Tamara nói, xóc lại túi vai và vỗ lên thiết bị trong đó. “Đi và cho mấy tên khốn giàu có này thấy chúng ta làm được gì nào.”
Cổng dinh thự Nhà Medarda là tác phẩm đồ sộ bằng thép luyện gắn và tường cao bằng đá trắng. Tượng bán thân của các thành viên nổi bật trong gia tộc được đặt tại nhiều hốc nhỏ suốt dọc chiều dài bức tường, kể cả tộc trưởng hiện tại, Jago Medarda. Hàng đống tập sự háo hức tụ tập gần các cánh cổng đang mở, mang theo phát minh chứa hy vọng ký hợp đồng phục vụ với dòng họ này. Cách họ trưng bày khiến Tamara cảm mến, mỗi tập sự đều cẩn thận không đụng chạm vào sản phẩm của người bên cạnh.
Những người mặc áo có màu của gia tộc, vũ trang kiếm và giáo, canh gác lối vào, kiểm tra giấy tờ kỹ càng trước khi cho phép các tập sự đi qua cổng. Tamara nhìn họ làm công việc của mình, ngưỡng mộ trước sự chuyên nghiệp và tỉ mỉ họ có. Một ít tập sự bị đuổi đi, giấy tờ của họ bị đóng dấu sai hoặc giả mạo. Họ không phản đối, chỉ nhún vai rồi rút lui.
Khi đến lượt mình, Tamara, Colette, và Gysbert được cho qua không chút cản trở. Colette đã tự tay đảm bảo giấy từ của họ đúng thủ tục, và cô thì cẩn thận khỏi phải nói rồi. Tính cách này, Tamara tin rằng, sẽ giúp ích rất nhiều cho cô gái trong những năm tới.
Đúng lúc họ đi qua cổng và hồi chuông thứ ba vang lên từ tòa nhà Ngân Khố Piltover, Tamara thấy dựng cả tóc gáy. Cô đã học cách tin tưởng bản năng nhiều năm qua và dừng lại, như thể định chỉnh lại đai túi vai, để quay đầu nhìn quanh khu phố. Ngồi trên một đài phun nước cẩm thạch là một phụ nữ khoác hờ áo cảnh trưởng Piltover, mũ sụp xuống che mặt. Một chân vắt chéo, khuỷu tay tì lên trên khi quét mắt qua đám đông tập sự. Khẩu súng trường vắt qua vai. Ánh nhìn của cô ta dừng ở Tamara, người vội ngoảnh đi trước khi nó kịp dừng lại quá lâu.
Tamara biết cái nhìn đó: cái nhìn của một thợ săn.
Cửa đóng lại, cô bắt kịp Colette và Gysbert đang đứng trong đám đông chừng hai chục người há hốc miệng chiêm ngưỡng thứ thoạt tiên trông giống một toa xe đơn giản. Nhưng rồi Tamara nhận ra lớp vỏ Hextech và sợi cáp bằng vàng và bạc nối nó với trục trước và trục bên. Ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ lớp vỏ, và Tamara cảm thấy vị đồng trong miệng.
“Động cơ tự di chuyển,” Gysbert nói. “Một thiết kế của Uberti, nếu tôi không nhầm.”
“Không thể nào,” Tamara nói. “Bà ấy chỉ làm cho Nhà Cadwalder.”
“Nghe nói là không lâu lắm,” Colette bảo.
“Ý cô là sao?” Gysbert hỏi.
“Mấy gã trong xưởng đồn là một trong các điệp viên của Medarda đã trộm một bản sao thiết kế,” Colette hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm. “Nghe kể thì vụ việc đẫm máu lắm. Nhà Torek cũng định dụ dỗ bà ấy đi luôn, nhưng tất nhiên Nhà Cadwalder sẽ không thừa nhận gì cả.”
“Tất nhiên rồi,” Tamara nói khi cánh cổng đen dẫn vào dinh thự bật mở. “Thừa nhận công khai rằng thiết kế hàng đầu của họ bị trộm mất sẽ khiến họ trông thật yếu ớt.”
Một quản gia cầm gậy dài, mặc áo màu đỏ thắm và vàng của Nhà Medarda xua đám tập sự vào trong. Tamara nghe những tiếng trầm trồ khi đi qua tiền sảnh, phòng đón tiếp xa hoa và những hành lang rộng lớn. Sự giàu có lồ lộ của gia tộc bày ra trước mắt tất cả dưới dạng những khung tranh viền vàng phủ kín bốn bức tường, những vũ khí bắt chéo mang dấu ấn thiết kế Ionia. Sàn bằng cẩm thạch sáng bóng, và cầu thang mở rộng được làm ra từ những thân cây thiết mộc Freljord còn nguyên vẹn.
Tamara thấy mọi thứ trong căn nhà được khéo léo chế tạo để dọa nạt và nhắc nhở khách đến thăm rằng thành tựu của họ nhỏ nhoi biết bao so với những gì Nhà Medarda đã đạt đến. Cô ngước lên đúng lúc nhìn thấy một phụ nữ mặc váy xám dài chạm sàn và áo choàng lông đỏ thắm được một quản gia khác hộ tống qua gác lửng. Gót ủng của bà ta vang lên nhịp kim loại kỳ lạ, và bà cúi xuống đám đông tập sự, khuôn miệng phảng phất nụ cười nhạt khi nhìn lướt qua họ.
Viên quản gia dẫn đoàn diễu hành vào một phòng chờ cỡ trung có sàn lát chữ chi, một đồng hồ Revek bằng ngà và xà cừ với độ chính xác đến từng phần trăm giây. Một loạt cánh cửa sơn đen với ô sập cao ngang tầm mắt dẫn tới trước, nhưng quản gia đã gõ gậy lên sàn gỗ và ra dấu cho họ ngồi trên các băng ghế đặt sát tường.
“Khi được gọi tên, hãy đi vào phòng thi tài,” ông nói. “Bước lại bục và xưng danh. Giải thích ngắn gọn thứ các người sẽ biểu diễn, cùng với một giải thích vắn tắt – vắn tắt – về cách hoạt động của nó. Các người sẽ được các tạo tác gia của Nhà Medarda đánh giá, họ chắc chắn là hiểu biết hơn rồi. Lời khuyên của tôi là hãy trả lời ngắn gọn thôi, bởi họ dễ chán lắm. Nếu có ai thành công, đi sang cửa bên trái. Nếu không, đi sang cửa bên phải. Hết rồi đó. Chúc may mắn.”
Viên quản gia đã đọc bài phát biểu này nhiều lần trước đây, nhưng Tamara nghe được sự chân thành trong những lời cuối. Cô đặt tay lên túi vai, biết rằng trong bất kỳ ngày nào khác, thiết bị trong đó cũng không đủ giúp cô có được vị trí trong bất kỳ gia tộc nào ở Piltover. Cô nhìn sang Gysbert và Colette. Cả hai đều căng thẳng, và cô thấy ngạc nhiên khi tim mình đập mạnh. Cô đã chuẩn bị quá lâu cho Ngày Tiến Bộ đến nỗi ý nghĩ sảy chân vào phút chót khiến bao tử cô quặn lại. Đã lâu rồi cô mới cảm thấy điều này, và cô mỉm cười đón nhận cảm giác đó. Nó giúp cô duy trì đầu óc sắc bén và tập trung. Cô với lấy tay Gysbert và xiết nhẹ. Mồ hôi đổ trên trán anh và anh yếu ớt mỉm cười cảm ơn. Colette nhìn thẳng phía trước, xem xét những gương mặt ở bên kia căn phòng, chắc chắn đang tự hỏi ai sẽ thành công và ai sẽ thất bại đây.
Ô sập trên cánh cửa đen lật lên, mọi người căng thẳng thấy rõ. Một cái tên được gọi, và một cô gái trẻ ngồi đối diện dứng dậy. Cửa mở và cô ta lo lắng bước vào. Mùi ẩm mốc của gỗ lâu năm và không khí kín mít ùa ra từ phòng thi tài, Tamara cố tưởng tượng nó sẽ trông ra sao.
Thêm sáu tập sự nữa đi vào trước khi một trong số họ được gọi. Colette là người đầu tiên, và cô cương quyết đứng dậy, thở một hơi, bước qua cửa mà không ngoảnh đầu lại.
“Sẽ ổn thôi,” Gysbert nói qua hơi thở. “Tôi biết mà.”
“Anh cũng thế, Gys,” Tamara nói, dù cô ngờ rằng sự căng thẳng sẽ lấn át tâm trí anh. Anh chàng Zaun này có kỹ năng, nhưng thần kinh chưa đủ vững khi đứng trong đại sảnh một gia tộc Piltover.
Thêm hai tập sự nữa được gọi. Nhìn đồng hồ, Tamara thấy thời gian thi tài dần rút ngắn. Các tạo tác gia Nhà Medarda đã thấy chán rồi sao? Điều đó sẽ có lợi hay bất lợi cho những ai chưa biểu diễn đây?
Gysbert nhảy bật khỏi ghế khi được gọi tên. Anh suýt làm rơi túi, nhưng kịp chụp lại, dù khuôn mặt đỏ lên và đầm đìa mồ hôi vì lo lắng.
“Hít sâu vào,” Tamara khuyên. “Anh biết làm chuyện này. Anh giỏi mà.”
“Có đủ giỏi không?” anh hỏi.
Tamara nghĩ mình biết câu trả lời, nhưng cô gật đầu nói, “Đủ.”
Anh đi qua cánh cửa và thêm tập sự nữa được gọi đến khi chỉ còn Tamara. Căn phòng trống rỗng, nhưng cô không thể rũ bỏ cảm giác mình đang bị theo dõi. Khi tên cô được xướng lên, thật nhẹ nhõm, cô dành một lúc để sửa soạn trước khi tiến vào phòng thi tài.
Căn phòng bên kia hình tròn và được thắp sáng bởi những quả cầu thủy tinh bồng bềnh trên những cột trụ hình bàn tay mở rộng, như thể đang ban tặng ánh sáng cho thế giới. Tamara phải khó lắm mới kìm được tiếng cười chế nhạo trước sự phóng đại quá mức ấy. Đây là một phòng đọc, với những băng ghế xếp thành vòng tròn tới sát tường. Một bục gỗ phẳng nằm chính giữa căn phòng, và hai cửa dẫn sang hai bên. Trái là thành công, phải là thất bại.
Hàng ghế đủ chỗ cho ít nhất một trăm người, nhưng chỉ có năm người ngồi trước mặt cô. Hai đàn ông và ba phụ nữ, tất cả đều mặc áo choàng màu đỏ thẫm. Họ đang sột soạt ghi chép vào sổ giữa không gian tĩnh lặng tuyệt đối. Mỗi người đều có một nâng cấp hextech chính hiệu, và cô thấy họ thiết tha làm cho xong buổi thi tài này lắm rồi.
“Tên?” một phụ nữ nói, không ngẩng đầu lên.
“Tamara Lautari.”
“Cô sẽ trình diễn thứ gì?” một người đàn ông hỏi. Môi ông ta không cử động, và giọng nói nhân tạo phát ra từ chiếc vòng quấn quanh cổ.
Tamara đặt túi lên ghế và lấy phát minh của mình ra, một dàn dây nhợ sắp xếp trong khối hộp, với quả cầu mang dấu khắc a-xít ở trung tâm.
“Tôi gọi nó là Bộ Khuếch đại Thiên tinh.”
“Cô mong nó vận hành thế nào?” ông ta hỏi lại, và Tamara cố không để lộ giọng nói cơ khí kia làm cô khó chịu đến mức nào.
“Nó khai thác các thành phần của tinh thể và gia tăng đầu ra vượt trên bất kỳ thứ gì nó từng đạt tới từ trước đến giờ.”
Cô giữ giọng trung lập, nhưng hẳn họ đã nhận ra sự kiêu hãnh trong đó. Từng người đều nhìn chằm chằm vào cô. Họ thường nghe những tuyên bố to tát từ các tập sự, nhưng sự tự tin của cô rõ ràng đã thu hút sự chú ý của họ.
“Và cô làm thế bằng cách nào?” người đàn ông tóc bạc với một mắt bằng ngọc trên khuôn mặt đầy vết bỏng hỏi.
“Cấu trúc của tinh thể rất quan trọng, cũng như trục xoay của nó,” Tamara nói, mở một ô sập tinh xảo trên quả cầu để lộ ra bộ khung được thiết kế chuẩn xác. Móc xích mỏng mảnh, như một cái vòng cổ đắt tiền phủ xuống, sẵn sàng khóa chặt viên tinh thể nguồn. “Thiết bị của tôi đọc được tốc độ và góc quay, điều chỉnh nó để đạt được năng lượng tối ưu.”
“Vớ vẩn,” một phụ nữ với cánh tay nhân tạo và cái nhìn sắc bén của một học sĩ đã nghe đủ mọi ý tưởng điên rồ từ học trò, và gạt bỏ tất cả. “Không có thời gian trong lúc xả năng lượng tinh thể để điều chỉnh dù ở mức độ kiểm soát nào. Praveen đã thử làm điều đó hai năm trước và suýt nữa phá sập nửa quận đúc vàng.”
“Với tất cả sự tôn trọng, thưa bà, tôi phản đối.”
“Phản đối của cô chẳng có tác dụng gì, tập sự. Cô chứng minh được không? Cô biểu diễn điều cô nói được không?”
“Tôi tin là có,” Tamara đáp.
“Lòng tin không phải cơ sở của khoa học,” người phụ nữ nói, như thể đang nói với một đứa trẻ chắc chắn với một thông tin sai lệch. “Nó đòi hỏi bằng chứng cụ thể.”
“Tôi có thể làm điều đó,” Tamara quả quyết.
Người phụ nữ trông có vẻ nghi ngờ, nhưng gật đầu nói, “Tốt thôi, cô có thể bắt đầu.”
Một ô sập mở ra trên chiếc ghế bên cạnh Tamara. Một cái giá trồi lên, nằm đó là một tinh thể lam ngọc nhỏ tự tỏa sáng lung linh.
Một tinh thể hextech.
Không lớn hơn móng tay cô, nhưng nó là tương lai.
Nó là thứ có thể biến các gia tộc Piltover thành kẻ cai trị thế giới nếu họ khao khát điều đó. Hoặc, nếu không phải họ, thì là ai đủ sức chế tạo trang bị hiệu quả và nhanh chóng hơn. Tinh thể này chỉ còn một ít năng lượng bên trong, nhưng vẫn cực kỳ mạnh mẽ và đáng giá.
Cô không ngờ nó cũng đẹp đến thế.
“Làm đi,” người đàn ông mặt bỏng nói. “Khai nhãn cho chúng ta xem.”
Cô nhấc khối tinh thể lên. Nó thật ấm, khẽ rung động đến mức khó nhận ra. Nặng hơn cô tưởng nhiều. Thật cẩn thận, Tamara đặt khối tinh thể vào trong quả cầu và thắt các móc xích lại. Cô kiểm tra xem nó đã chắc chắn chưa và đậy nắp hộp lại. Cơ cấu bên trên khối hộp có thể di chuyển được, cô xoắn hai phần giao nhau lại để sắp xếp các điểm cốt yếu vào đúng vị trí.
Thiết bị bắt đầu kêu o o khi tìm ra nguồn năng lượng trong khối tinh thể, và một ánh sáng lam dịu nhẹ tỏa ra từ bên trong. Tamara mỉm cười trong lúc thiết bị hoạt động. Tiếng o o lớn dần và vị kim loại trong miệng cô càng đậm hơn. Các đợt sóng bắt đầu lan truyền.
Cầu ánh sáng quanh phòng hòa nhịp cùng âm điệu thiết bị ta phát ra. Nó di chuyển quanh ghế, rung động đưa nó sang trái phải trên dưới. Tiếng năng lượng nổ lách tách quanh quả cầu, bừng lên từ bề mặt phía trên như tia sét chạy ngược.
“Tắt nó đi, cô Lautari!”
Tamara với xuống thiết bị, nhưng một luồng sáng xanh quất ra, để lại một lằn đỏ trên mu bàn tay cô. Cô do dự lùi lại khỏi thiết bị đang nhanh chóng quá tải.
“Tôi không thể,” Tamara lo lắng nói. “Nó tối ưu hóa quá nhanh!”
Cô luôn biết chuyện này sẽ diễn ra, nhưng hy vọng những thay đổi đã thực hiện với thiết kế sẽ không biến nó thành thảm họa thế này. Một vòm lửa lam bắn ra khỏi cỗ máy về hướng quả cầu ánh sáng. Nó phát nổ thành một đống tia lửa điện.
Một cái, rồi ba cái nữa. Rất nhanh, ánh sáng duy nhất còn lại là màu lam cuồng nộ từ thiết bị của Tamara. Người phụ nữ có cánh tay hextech đứng dậy và đấm một cú. Có tiếng kim loại kêu rít, cả chiếc ghế rơi xuống, và sàn nhà khép lại. Viền ngoài cửa sập thoáng hiện ánh sáng và một tiếng nổ vang vọng từ xa phía dưới.”Phòng an toàn,” Tamara nói, nhẹ nhõm vì thiết bị không nổ sớm hơn vài giây.
“Đúng, cô Lautari,” người phụ nữ nói, ngồi lại và cầm cây viết vàng lên. “Cô nghĩ mình là tập sự đầu tiên tới trước chúng tôi với một phát minh chết người kiểu này sao?”
“Chắc là không,” Tamara đáp. Cô thất vọng, nhưng không ngạc nhiên. Đây luôn là kết quả được dự tính, mặc cho nỗ lực cao nhất của lòng kiêu hãnh nghề nghiệp đã hủy hoại mục đích của cô.
Người đàn ông có con mắt hextech viết vào sổ và nói mà không nhìn cô.
“Tôi nghĩ cô biết phải đi cửa nào.”
Lối ra khỏi dinh thự Nhà Medarda nhỏ hơn nhiều lối vào. Cánh cửa ngoài cùng bên trái dẫn ra hành lang đá men theo vách núi đến khi tới cửa thép được gia cố để chống cả xe công thành. Một tay lính canh cơ bắp với cánh tay thủy động học và mũ trụ kỳ lạ mở cửa. Cô chẳng kịp nghĩ gì trước khi cánh cửa đóng sầm lại.
Nó dẫn ra một khu phố bên dưới thành phố, rồi vòng lại vách núi. Không phải Zaun, cũng chẳng hoàn toàn là Piltover. Con đường lát sỏi lộn xộn và vương đầy những mẩu Zaun Xám là đà. Gysbert ngồi đối diện một bức tường đổ, tàn tích thiết bị của anh nằm dưới chân.
Anh cười khi thấy cô và nói, “Không tốt lắm hả?”
“Không đúng lắm.”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Nó nổ.”
Mắt anh mở ta kinh ngạc. Anh bật cười, rồi lấy tay che miệng. “Xin lỗi, tôi không nên cười. Nổ hả?”
Cô gật đầu. Anh lại bật cười.
“Ít nhất tất cả những gì tôi làm đều hỏng,” anh nói. “Chẳng quan trọng. Như thể Medarda sẽ để một gã Zaun gia nhập hàng ngũ của họ vậy!”
Cô lờ nỗi cay đắng của anh đi và hỏi, “Anh thấy Colette không?”
Mắt Gysbert sáng lên trước viễn cảnh được báo tin tốt.
“Chưa. Tôi nghĩ cô ấy qua được rồi.” Tamara thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm, ít nhất một người chúng ta cũng qua,” cô nói. “Vậy… ta có nên uống cho quên sầu không? Hôm nay là Ngày Tiến Bộ. Tôi nghĩ chúng ta cũng kiếm được chút đỉnh khi suýt nữa thổi bay các tạo tác gia bậc thầy đấy.”
Một gương mặt xuất hiện, che khuất ánh sáng phía cuối đường. Nhiều người khác đi cùng cô ta, nhưng họ rõ ràng e dè cô vì cô là người với khẩu súng trường trên vai. Nòng súng vươn ra, nhắm thẳng vào đầu Tamara.
“Rất tiếc, cô Lautari,” viên cảnh trưởng cô thấy lúc sáng ngày nói, “nhưng tôi không nghĩ cô đi uống được đâu.”
Gysbert chống đối nhưng bị gạt ngay bởi viên cảnh trưởng cùng tùy tùng. Anh không đủ can đảm đi theo, Tamara thấy mừng vì điều đó. Cô không muốn anh dính vào chuyện này. Cô bị lôi tới rìa vách núi, và trong một thoáng cô nghĩ họ sẽ ném mình xuống.
Nhưng đây là Piltover. Họ làm mọi việc theo sách vở. Ở quê nhà, cô đã xơi một dao hoặc bị buộc dây thả xuống bờ biển của thành phố bên dưới. Thay vào đó, họ rẽ vào một con phố hẹp men theo vách núi hướng tới một đường sắt vĩ đại dẫn xuống cầu cảng nhộn nhịp khi lối hải hành qua thành phố.
“Sao cô bắt tôi?” Tamara hỏi. “Tôi đã làm gì?”
“Thật ư? Định giả ngốc hả?” cảnh trưởng hỏi. “Chúng tôi đã lục soát phòng cô và tìm ra mọi thứ. Nhật trình hextech, các sơ đồ.”
“Tôi là tập sự,” Tamara nói. “Tất nhiên tôi có sơ đồ chứ.”
Họ đi tới một sân ga nối một loạt đường ray dẫn xuống đại dương và bến cảng bên dưới. Hàng trăm con thuyền chật kín trên kênh ẩn dưới bóng tối của Cổng Mặt Trời khổng lồ cho phép biển đi từ đông sang tay. Một số chỉ ghé qua, trong khi số khác đang dỡ hàng trước khi chất đầy sản vật giàu có của Piltover và Zaun. Tamara thấy băng thuyền Freljord, chiến hạm Noxus, thuyền buôn Shurima và vài con tàu đáng ngờ khác như thể vừa giương buồm từ ổ hải tặc Bilgewater tới.
Trông chừng tất cả là đội tàu chiến Piltover: những thuyền lớn bằng gỗ mun với hai hàng mái chéo và rầm thép. Nghe đồn chúng được trang bị vũ khí hextech hùng mạnh. Tamara không biết thật hay không, nhưng người ta tin là thật mới quan trọng.
Cô giật mình khỏi suy nghĩ về tàu chiến khi ba viên cảnh sát dẫn cô vào thang máy, giữ cô chặt hơn mức cần thiết.
“Có lẽ thế, nhưng tôi không nghĩ nhiều tập sự lại có bản đồ Piltover chi tiết giấu trong tác phẩm của mình đâu. Tôi là Caitlyn, và tôi rõ những con phố nơi đây hơn ai hết. Tôi phải nói cô đã vẽ thật chính xác. Ngay cả Vi cũng có thể nhắm mắt mà đi quanh Piltover với bản đồ đó mà không bị lạc.”
“Tôi không theo kịp cô,” Tamara nói khi Caitlyn gạt cần và thang máy bắt đầu đi xuống tầng thấp nhất của thành phố.
“Phải, cô thích đi trước hơn là theo sau đúng không?”
“Nghĩa là sao?”
Cảnh trưởng không trả lời, và Tamara lắc đầu, mắt đẫm lệ.
“Nghe này, tôi thề tôi không biết chuyện này là sao,” cô vừa nói vừa thổn thức. “Làm ơn, tôi chỉ là một tập sự cố nắm bắt cơ hội thôi. Ký hợp đồng với Nhà Medarda là dịp may cuối cùng của tôi trước khi tiền cha để lại cạn sạch và tôi phải vào làm trong lò hóa-rèn của Zaun. Làm ơn đi, cô phải tin tôi!”
Những lời khẩn khoản của cô chẳng được nghe, cả cảnh trưởng lẫn người của cô ta đều không màng đáp lại lời cầu xin trắc ẩn khi họ tiếp tục đi xuống. Khi thang máy ngừng lại ở rìa bến cảng, bóng đen của một con thuyền Shurima phủ lên mặt nước, hàng hóa vừa dỡ hết. Tamara thấy mọi tài sản của mình đang chất đống trong chiếc xe đẩy dùng để chở ngũ cốc từ thuyền lên. Nhật trình và bản đồ cũng nằm trong đó, những trang giấy bị xé toạc, hàng tháng làm việc vất vả bị vứt bỏ như rác rưởi. Cô ngửi thấy mùi dầu và biết chuyện gì sẽ xảy đến. Cô giằng khỏi tay những người đang giữ cô và quỳ xuống trước Caitlyn.
“Không! Đừng,” cô nức nở. “Làm ơn đi. Tôi cầu xin cô!”
Caitlyn lờ cô đi và bước đến bên xe đẩy. Cô ta lấy tẩu thuốc của một kẻ đi ngang qua và châm nó vào những gì có trong xe đẩy. Những trang giấy đẫm dầu cháy bùng lên. Ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng chúng, thiêu tất cả thành tro tàn trong vài phút. Khói cuộn ra từ phần còn lại của công trình của Tamara, và cô nhổ xuống chân Caitlyn.
“Khốn kiếp,” cô bật rủa. “Cầu cho Mây Xám luôn ở trước cửa nhà mi!”
“Có cố gắng,” Caitlyn nói và lôi cô dậy. “Cô khá tinh ranh với giọng điệu đó đấy. Tốt thôi, tôi sẽ cho cô biết. Tôi đã nghe đủ giọng nói trong thành phố này, và giọng cô thì chẳng phù hợp chút nào.”
“Cô nói gì?” Tamara phản kháng. “Tôi lớn lên ở thượng Piltover. Tôi sinh ra trước sự chứng kiến của Vòm Hoàng đạo! Tôi thề tôi không nói dối!”
Caitlyn lắc đầu. Cô ta đã mệt mỏi với trò chơi này.
“Không, âm điệu thì ổn, nhưng nó chẳng che nổi chất Noxus đâu,” cô ta nói, ngón tay chỉ vào ngực Tamara sau mỗi từ. “Và tôi biết cô là gì. Phải, tôi đã nghe những câu chuyện bên đống lửa về các thợ xây chiến tranh, những chiến binh lén vào lãnh thổ địch để do thám. Cô vẽ lại địa hình, tìm đường tốt nhất để quân đội tấn công, thiết lập cơ sở xâm lược.”
Tamara không có cơ hội phủ nhận lời kết tội khi người của Caitlyn dẫn cô lên thuyền. Họ giao cô cho hai đao thủ Shurima, những kẻ sát nhân không gớm tay sẵn sàng bán mạng vì nửa ngân cụ.
“Đừng quay lại Piltover,” Caitlyn nói, khẩu súng cầm hờ hững trên tay. “Nếu gặp lại cô, tôi sẽ cho cô một viên đạn vào đầu. Hiểu chứ?”
Tamara không trả lời. Cô biết Caitlyn đã nói là làm.
“Cứ giữ cô ta dưới đó, rồi quẳng ra nơi nào khó chịu một chút ở Bel’zhun,” Caitlyn nói với chủ tàu. “Hoặc ném cô ta ra khỏi tàu khi ông đã đi đủ xa. Tôi chẳng quan tâm đâu.”
Con thuyền đã xa tít ngoài khơi lúc họ cho cô lên boong. Quá xa để bơi vào đất liền, nhưng Tamara cũng không định ngâm nước làm gì. Cô nhìn hòn ngọc Piltover lấp lánh khuất dần phía chân trời, cảm thấy buồn vì phải rời đi, song vẫn hài lòng vì sứ mệnh cuối cùng đã kết thúc.
Thật xấu hổ khi những bản vẽ được cô khéo léo chuẩn bị đã tan thành mây khói, nhưng rủi ro lúc nào chẳng có, và cô có thể tái tạo chúng từ trí nhớ. Cô nhắm mắt, thực hiện bài tập tâm trí cho phép mình nhớ lại những đêm đi quanh Piltover, đếm bước chân và ghi khắc từng giao lộ, con phố hay góc hẻm.
Cô suy nghĩ xem mình để lại manh mối gì cho phép Caitlyn giăng lưới quanh cô, nhưng giờ chắc chẳng quan trọng. Cảnh trưởng Piltover thật thông minh, nhưng Tamara có cảm giác Caitlyn không phải người đã phát hiện ra cô. Điều đó khiến Tamara lo lắng, vì thế nghĩa là có ai đó ở Piltover mà cô không biết, người đủ khôn khéo để lật mặt một thợ xây chiến tranh.
Dù là ai, và chẳng cần biết họ nghĩ mình biết nhiều thế nào về Hội Thợ xây Chiến tranh bí ẩn, vẫn có một thứ họ chưa nhận ra.
Rằng thợ xây chiến tranh làm việc theo cặp, và đôi khi cần phải hy sinh một người để người kia xâm nhập sâu hơn nơi đất lạ.
Tamara mỉm cười, cô đã tưởng tượng ra được những tin tình báo giá trị Colette thu thập được cho Noxus giữa lòng Nhà Medarda.
Cô nằm dài trên giường, trong một khoang chứa hàng trống rỗng và chìm vào giấc ngủ.