Cổng dinh thự Nhà Medarda là tác phẩm đồ sộ bằng thép luyện gắn và tường cao bằng đá trắng. Tượng bán thân của các thành viên nổi bật trong gia tộc được đặt tại nhiều hốc nhỏ suốt dọc chiều dài bức tường, kể cả tộc trưởng hiện tại, Jago Medarda. Hàng đống tập sự háo hức tụ tập gần các cánh cổng đang mở, mang theo phát minh chứa hy vọng ký hợp đồng phục vụ với dòng họ này. Cách họ trưng bày khiến Tamara cảm mến, mỗi tập sự đều cẩn thận không đụng chạm vào sản phẩm của người bên cạnh.
Những người mặc áo có màu của gia tộc, vũ trang kiếm và giáo, canh gác lối vào, kiểm tra giấy tờ kỹ càng trước khi cho phép các tập sự đi qua cổng. Tamara nhìn họ làm công việc của mình, ngưỡng mộ trước sự chuyên nghiệp và tỉ mỉ họ có. Một ít tập sự bị đuổi đi, giấy tờ của họ bị đóng dấu sai hoặc giả mạo. Họ không phản đối, chỉ nhún vai rồi rút lui.
Khi đến lượt mình, Tamara, Colette, và Gysbert được cho qua không chút cản trở. Colette đã tự tay đảm bảo giấy từ của họ đúng thủ tục, và cô thì cẩn thận khỏi phải nói rồi. Tính cách này, Tamara tin rằng, sẽ giúp ích rất nhiều cho cô gái trong những năm tới.
Đúng lúc họ đi qua cổng và hồi chuông thứ ba vang lên từ tòa nhà Ngân Khố Piltover, Tamara thấy dựng cả tóc gáy. Cô đã học cách tin tưởng bản năng nhiều năm qua và dừng lại, như thể định chỉnh lại đai túi vai, để quay đầu nhìn quanh khu phố. Ngồi trên một đài phun nước cẩm thạch là một phụ nữ khoác hờ áo cảnh trưởng Piltover, mũ sụp xuống che mặt. Một chân vắt chéo, khuỷu tay tì lên trên khi quét mắt qua đám đông tập sự. Khẩu súng trường vắt qua vai. Ánh nhìn của cô ta dừng ở Tamara, người vội ngoảnh đi trước khi nó kịp dừng lại quá lâu.
Tamara biết cái nhìn đó: cái nhìn của một thợ săn.
Cửa đóng lại, cô bắt kịp Colette và Gysbert đang đứng trong đám đông chừng hai chục người há hốc miệng chiêm ngưỡng thứ thoạt tiên trông giống một toa xe đơn giản. Nhưng rồi Tamara nhận ra lớp vỏ Hextech và sợi cáp bằng vàng và bạc nối nó với trục trước và trục bên. Ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ lớp vỏ, và Tamara cảm thấy vị đồng trong miệng.
“Động cơ tự di chuyển,” Gysbert nói. “Một thiết kế của Uberti, nếu tôi không nhầm.”
“Không thể nào,” Tamara nói. “Bà ấy chỉ làm cho Nhà Cadwalder.”
“Nghe nói là không lâu lắm,” Colette bảo.
“Ý cô là sao?” Gysbert hỏi.
“Mấy gã trong xưởng đồn là một trong các điệp viên của Medarda đã trộm một bản sao thiết kế,” Colette hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm. “Nghe kể thì vụ việc đẫm máu lắm. Nhà Torek cũng định dụ dỗ bà ấy đi luôn, nhưng tất nhiên Nhà Cadwalder sẽ không thừa nhận gì cả.”
“Tất nhiên rồi,” Tamara nói khi cánh cổng đen dẫn vào dinh thự bật mở. “Thừa nhận công khai rằng thiết kế hàng đầu của họ bị trộm mất sẽ khiến họ trông thật yếu ớt.”
Một quản gia cầm gậy dài, mặc áo màu đỏ thắm và vàng của Nhà Medarda xua đám tập sự vào trong. Tamara nghe những tiếng trầm trồ khi đi qua tiền sảnh, phòng đón tiếp xa hoa và những hành lang rộng lớn. Sự giàu có lồ lộ của gia tộc bày ra trước mắt tất cả dưới dạng những khung tranh viền vàng phủ kín bốn bức tường, những vũ khí bắt chéo mang dấu ấn thiết kế Ionia. Sàn bằng cẩm thạch sáng bóng, và cầu thang mở rộng được làm ra từ những thân cây thiết mộc Freljord còn nguyên vẹn.
Tamara thấy mọi thứ trong căn nhà được khéo léo chế tạo để dọa nạt và nhắc nhở khách đến thăm rằng thành tựu của họ nhỏ nhoi biết bao so với những gì Nhà Medarda đã đạt đến. Cô ngước lên đúng lúc nhìn thấy một phụ nữ mặc váy xám dài chạm sàn và áo choàng lông đỏ thắm được một quản gia khác hộ tống qua gác lửng. Gót ủng của bà ta vang lên nhịp kim loại kỳ lạ, và bà cúi xuống đám đông tập sự, khuôn miệng phảng phất nụ cười nhạt khi nhìn lướt qua họ.
Viên quản gia dẫn đoàn diễu hành vào một phòng chờ cỡ trung có sàn lát chữ chi, một đồng hồ Revek bằng ngà và xà cừ với độ chính xác đến từng phần trăm giây. Một loạt cánh cửa sơn đen với ô sập cao ngang tầm mắt dẫn tới trước, nhưng quản gia đã gõ gậy lên sàn gỗ và ra dấu cho họ ngồi trên các băng ghế đặt sát tường.
“Khi được gọi tên, hãy đi vào phòng thi tài,” ông nói. “Bước lại bục và xưng danh. Giải thích ngắn gọn thứ các người sẽ biểu diễn, cùng với một giải thích vắn tắt – vắn tắt – về cách hoạt động của nó. Các người sẽ được các tạo tác gia của Nhà Medarda đánh giá, họ chắc chắn là hiểu biết hơn rồi. Lời khuyên của tôi là hãy trả lời ngắn gọn thôi, bởi họ dễ chán lắm. Nếu có ai thành công, đi sang cửa bên trái. Nếu không, đi sang cửa bên phải. Hết rồi đó. Chúc may mắn.”
Viên quản gia đã đọc bài phát biểu này nhiều lần trước đây, nhưng Tamara nghe được sự chân thành trong những lời cuối. Cô đặt tay lên túi vai, biết rằng trong bất kỳ ngày nào khác, thiết bị trong đó cũng không đủ giúp cô có được vị trí trong bất kỳ gia tộc nào ở Piltover. Cô nhìn sang Gysbert và Colette. Cả hai đều căng thẳng, và cô thấy ngạc nhiên khi tim mình đập mạnh. Cô đã chuẩn bị quá lâu cho Ngày Tiến Bộ đến nỗi ý nghĩ sảy chân vào phút chót khiến bao tử cô quặn lại. Đã lâu rồi cô mới cảm thấy điều này, và cô mỉm cười đón nhận cảm giác đó. Nó giúp cô duy trì đầu óc sắc bén và tập trung. Cô với lấy tay Gysbert và xiết nhẹ. Mồ hôi đổ trên trán anh và anh yếu ớt mỉm cười cảm ơn. Colette nhìn thẳng phía trước, xem xét những gương mặt ở bên kia căn phòng, chắc chắn đang tự hỏi ai sẽ thành công và ai sẽ thất bại đây.
Ô sập trên cánh cửa đen lật lên, mọi người căng thẳng thấy rõ. Một cái tên được gọi, và một cô gái trẻ ngồi đối diện dứng dậy. Cửa mở và cô ta lo lắng bước vào. Mùi ẩm mốc của gỗ lâu năm và không khí kín mít ùa ra từ phòng thi tài, Tamara cố tưởng tượng nó sẽ trông ra sao.
Thêm sáu tập sự nữa đi vào trước khi một trong số họ được gọi. Colette là người đầu tiên, và cô cương quyết đứng dậy, thở một hơi, bước qua cửa mà không ngoảnh đầu lại.
“Sẽ ổn thôi,” Gysbert nói qua hơi thở. “Tôi biết mà.”
“Anh cũng thế, Gys,” Tamara nói, dù cô ngờ rằng sự căng thẳng sẽ lấn át tâm trí anh. Anh chàng Zaun này có kỹ năng, nhưng thần kinh chưa đủ vững khi đứng trong đại sảnh một gia tộc Piltover.
Thêm hai tập sự nữa được gọi. Nhìn đồng hồ, Tamara thấy thời gian thi tài dần rút ngắn. Các tạo tác gia Nhà Medarda đã thấy chán rồi sao? Điều đó sẽ có lợi hay bất lợi cho những ai chưa biểu diễn đây?
Gysbert nhảy bật khỏi ghế khi được gọi tên. Anh suýt làm rơi túi, nhưng kịp chụp lại, dù khuôn mặt đỏ lên và đầm đìa mồ hôi vì lo lắng.
“Hít sâu vào,” Tamara khuyên. “Anh biết làm chuyện này. Anh giỏi mà.”
“Có đủ giỏi không?” anh hỏi.
Tamara nghĩ mình biết câu trả lời, nhưng cô gật đầu nói, “Đủ.”
Anh đi qua cánh cửa và thêm tập sự nữa được gọi đến khi chỉ còn Tamara. Căn phòng trống rỗng, nhưng cô không thể rũ bỏ cảm giác mình đang bị theo dõi. Khi tên cô được xướng lên, thật nhẹ nhõm, cô dành một lúc để sửa soạn trước khi tiến vào phòng thi tài.