Gysbert chống đối nhưng bị gạt ngay bởi viên cảnh trưởng cùng tùy tùng. Anh không đủ can đảm đi theo, Tamara thấy mừng vì điều đó. Cô không muốn anh dính vào chuyện này. Cô bị lôi tới rìa vách núi, và trong một thoáng cô nghĩ họ sẽ ném mình xuống.
Nhưng đây là Piltover. Họ làm mọi việc theo sách vở. Ở quê nhà, cô đã xơi một dao hoặc bị buộc dây thả xuống bờ biển của thành phố bên dưới. Thay vào đó, họ rẽ vào một con phố hẹp men theo vách núi hướng tới một đường sắt vĩ đại dẫn xuống cầu cảng nhộn nhịp khi lối hải hành qua thành phố.
“Sao cô bắt tôi?” Tamara hỏi. “Tôi đã làm gì?”
“Thật ư? Định giả ngốc hả?” cảnh trưởng hỏi. “Chúng tôi đã lục soát phòng cô và tìm ra mọi thứ. Nhật trình hextech, các sơ đồ.”
“Tôi là tập sự,” Tamara nói. “Tất nhiên tôi có sơ đồ chứ.”
Họ đi tới một sân ga nối một loạt đường ray dẫn xuống đại dương và bến cảng bên dưới. Hàng trăm con thuyền chật kín trên kênh ẩn dưới bóng tối của Cổng Mặt Trời khổng lồ cho phép biển đi từ đông sang tay. Một số chỉ ghé qua, trong khi số khác đang dỡ hàng trước khi chất đầy sản vật giàu có của Piltover và Zaun. Tamara thấy băng thuyền Freljord, chiến hạm Noxus, thuyền buôn Shurima và vài con tàu đáng ngờ khác như thể vừa giương buồm từ ổ hải tặc Bilgewater tới.
Trông chừng tất cả là đội tàu chiến Piltover: những thuyền lớn bằng gỗ mun với hai hàng mái chéo và rầm thép. Nghe đồn chúng được trang bị vũ khí hextech hùng mạnh. Tamara không biết thật hay không, nhưng người ta tin là thật mới quan trọng.
Cô giật mình khỏi suy nghĩ về tàu chiến khi ba viên cảnh sát dẫn cô vào thang máy, giữ cô chặt hơn mức cần thiết.
“Có lẽ thế, nhưng tôi không nghĩ nhiều tập sự lại có bản đồ Piltover chi tiết giấu trong tác phẩm của mình đâu. Tôi là Caitlyn, và tôi rõ những con phố nơi đây hơn ai hết. Tôi phải nói cô đã vẽ thật chính xác. Ngay cả Vi cũng có thể nhắm mắt mà đi quanh Piltover với bản đồ đó mà không bị lạc.”
“Tôi không theo kịp cô,” Tamara nói khi Caitlyn gạt cần và thang máy bắt đầu đi xuống tầng thấp nhất của thành phố.
“Phải, cô thích đi trước hơn là theo sau đúng không?”
“Nghĩa là sao?”
Cảnh trưởng không trả lời, và Tamara lắc đầu, mắt đẫm lệ.
“Nghe này, tôi thề tôi không biết chuyện này là sao,” cô vừa nói vừa thổn thức. “Làm ơn, tôi chỉ là một tập sự cố nắm bắt cơ hội thôi. Ký hợp đồng với Nhà Medarda là dịp may cuối cùng của tôi trước khi tiền cha để lại cạn sạch và tôi phải vào làm trong lò hóa-rèn của Zaun. Làm ơn đi, cô phải tin tôi!”
Những lời khẩn khoản của cô chẳng được nghe, cả cảnh trưởng lẫn người của cô ta đều không màng đáp lại lời cầu xin trắc ẩn khi họ tiếp tục đi xuống. Khi thang máy ngừng lại ở rìa bến cảng, bóng đen của một con thuyền Shurima phủ lên mặt nước, hàng hóa vừa dỡ hết. Tamara thấy mọi tài sản của mình đang chất đống trong chiếc xe đẩy dùng để chở ngũ cốc từ thuyền lên. Nhật trình và bản đồ cũng nằm trong đó, những trang giấy bị xé toạc, hàng tháng làm việc vất vả bị vứt bỏ như rác rưởi. Cô ngửi thấy mùi dầu và biết chuyện gì sẽ xảy đến. Cô giằng khỏi tay những người đang giữ cô và quỳ xuống trước Caitlyn.
“Không! Đừng,” cô nức nở. “Làm ơn đi. Tôi cầu xin cô!”
Caitlyn lờ cô đi và bước đến bên xe đẩy. Cô ta lấy tẩu thuốc của một kẻ đi ngang qua và châm nó vào những gì có trong xe đẩy. Những trang giấy đẫm dầu cháy bùng lên. Ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng chúng, thiêu tất cả thành tro tàn trong vài phút. Khói cuộn ra từ phần còn lại của công trình của Tamara, và cô nhổ xuống chân Caitlyn.
“Khốn kiếp,” cô bật rủa. “Cầu cho Mây Xám luôn ở trước cửa nhà mi!”
“Có cố gắng,” Caitlyn nói và lôi cô dậy. “Cô khá tinh ranh với giọng điệu đó đấy. Tốt thôi, tôi sẽ cho cô biết. Tôi đã nghe đủ giọng nói trong thành phố này, và giọng cô thì chẳng phù hợp chút nào.”
“Cô nói gì?” Tamara phản kháng. “Tôi lớn lên ở thượng Piltover. Tôi sinh ra trước sự chứng kiến của Vòm Hoàng đạo! Tôi thề tôi không nói dối!”
Caitlyn lắc đầu. Cô ta đã mệt mỏi với trò chơi này.
“Không, âm điệu thì ổn, nhưng nó chẳng che nổi chất Noxus đâu,” cô ta nói, ngón tay chỉ vào ngực Tamara sau mỗi từ. “Và tôi biết cô là gì. Phải, tôi đã nghe những câu chuyện bên đống lửa về các thợ xây chiến tranh, những chiến binh lén vào lãnh thổ địch để do thám. Cô vẽ lại địa hình, tìm đường tốt nhất để quân đội tấn công, thiết lập cơ sở xâm lược.”
Tamara không có cơ hội phủ nhận lời kết tội khi người của Caitlyn dẫn cô lên thuyền. Họ giao cô cho hai đao thủ Shurima, những kẻ sát nhân không gớm tay sẵn sàng bán mạng vì nửa ngân cụ.
“Đừng quay lại Piltover,” Caitlyn nói, khẩu súng cầm hờ hững trên tay. “Nếu gặp lại cô, tôi sẽ cho cô một viên đạn vào đầu. Hiểu chứ?”
Tamara không trả lời. Cô biết Caitlyn đã nói là làm.
“Cứ giữ cô ta dưới đó, rồi quẳng ra nơi nào khó chịu một chút ở Bel’zhun,” Caitlyn nói với chủ tàu. “Hoặc ném cô ta ra khỏi tàu khi ông đã đi đủ xa. Tôi chẳng quan tâm đâu.”