Con thuyền đã xa tít ngoài khơi lúc họ cho cô lên boong. Quá xa để bơi vào đất liền, nhưng Tamara cũng không định ngâm nước làm gì. Cô nhìn hòn ngọc Piltover lấp lánh khuất dần phía chân trời, cảm thấy buồn vì phải rời đi, song vẫn hài lòng vì sứ mệnh cuối cùng đã kết thúc.
Thật xấu hổ khi những bản vẽ được cô khéo léo chuẩn bị đã tan thành mây khói, nhưng rủi ro lúc nào chẳng có, và cô có thể tái tạo chúng từ trí nhớ. Cô nhắm mắt, thực hiện bài tập tâm trí cho phép mình nhớ lại những đêm đi quanh Piltover, đếm bước chân và ghi khắc từng giao lộ, con phố hay góc hẻm.
Cô suy nghĩ xem mình để lại manh mối gì cho phép Caitlyn giăng lưới quanh cô, nhưng giờ chắc chẳng quan trọng. Cảnh trưởng Piltover thật thông minh, nhưng Tamara có cảm giác Caitlyn không phải người đã phát hiện ra cô. Điều đó khiến Tamara lo lắng, vì thế nghĩa là có ai đó ở Piltover mà cô không biết, người đủ khôn khéo để lật mặt một thợ xây chiến tranh.
Dù là ai, và chẳng cần biết họ nghĩ mình biết nhiều thế nào về Hội Thợ xây Chiến tranh bí ẩn, vẫn có một thứ họ chưa nhận ra.
Rằng thợ xây chiến tranh làm việc theo cặp, và đôi khi cần phải hy sinh một người để người kia xâm nhập sâu hơn nơi đất lạ.
Tamara mỉm cười, cô đã tưởng tượng ra được những tin tình báo giá trị Colette thu thập được cho Noxus giữa lòng Nhà Medarda.
Cô nằm dài trên giường, trong một khoang chứa hàng trống rỗng và chìm vào giấc ngủ.