Giai đoạn thử nghiệm của Rakan và Xayah trong máy chủ thử nghiệm PBE đã gần hoàn tất. Và Riot Games vừa công bố tiểu sử của hai vị tướng mới trước khi họ đặt chân đến Đấu Trường Công Lý. Đồng thời, Riot Games cũng công bố hai truyện ngắn về Anh Chàng Quyến Rũ và Cô Nàng Nổi Loạn để người chơi Liên Minh Huyền Thoại có thể hiểu rõ hơn tính cách của hai vị tướng này.
TIỂU SỬ CỦA RAKAN
Thất thường mà quyến rũ, Rakan là kẻ gây rối nổi tiếng của vastaya và vũ sư chiến trường vĩ đại nhất trong lịch sử bộ tộc Lhotlan. Đối với dân cao nguyên Ionia, tên anh từ lâu đã đồng nghĩa với những lễ hội hoang dã, những bữa tiệc không kiểm soát nổi, và âm nhạc hỗn loạn. Ít ai ngờ rằng anh cũng là chiến hữu của kẻ nổi loạn Xayah, và hết mình cho lý tưởng của cô.
Ngoài bìa rừng sâu cổ xưa thần bí của Ionia, những vastaya Lhotlan cuối cùng đang sinh sống. Đó là một nơi ma thuật tràn ngập không trung và thời gian chẳng có mấy ý nghĩa. Với những sinh vật lạ lùng này, thế giới phàm tục không khác nào một sa mạc khô cằn, cạn kiệt ma thuật. Ít người sẵn lòng đi xa khỏi vùng đất đang thu hẹp dần của họ, nhưng Rakan từ lâu đã bước trên con đường rủi ro đó. Anh chu du dọc theo dòng chảy ma thuật của thế giới, như một nhà thám hiểm, một sứ giả, và một người hát rong cho bộ tộc.
Là một kẻ lang thang được chào đón ở bất kỳ quán trọ hay hội làng nào, Rakan hài lòng với những cuộc phiêu lưu giản đơn trên đường phố… đến khi anh có cơ may gặp gỡ Xayah tại hội thu hoạch ở Vlonqo.
Nhìn thấy cô trong đám đông, Rakan biểu diễn một ca khúc cổ, thu hút toàn bộ thị trấn với bộ cánh lấp lánh của mình. Dù vô số phụ nữ nhân loại và vastaya đã đổ gục vì điều đó trong quá khứ, Quạ Tím dường như miễn nhiễm trước sự quyến rũ của anh. Sao cô nhìn thấy anh mà vẫn chưa chịu đi theo nhỉ? Một câu đố khó có lời giải.
Tò mò, vũ sư chiến trường quyết định đi theo Xayah trong các chuyến hành trình của cô. Anh bị thu hút trước cách cô tương tác với thế giới. Cô dường như luôn chuẩn bị sẵn sàng, xa cách, và tập trung trong khi anh phớt lờ, niềm nở, và nhẹ dạ – nhưng trong mọi tình huống nguy hiểm, họ chiến đấu cùng nhau với sự hòa hợp không tưởng. Rất nhanh, cả hai trở nên không thể tách rời.
Sau nhiều tháng kết thân, Rakan bắt đầu nhìn thế giới qua đôi mắt của Xayah. Được lý tưởng của cô truyền cảm hứng, anh gia nhập cuộc thập tự chinh nhằm giành lại sức mạnh của vastaya, và lấy lại tất cả những gì đã mất.
Nhờ Xayah, anh đã tìm ra mục đích đời mình, và Rakan đã rơi vào lưới tình.
TIỂU SỬ CỦA XAYAH
Chuẩn xác đến chết người, Xayah là một nhà cách mạng vastaya đang đích thân tiến hành cuộc chiến để giải cứu dân tộc. Cô sử dụng tốc độ, sự tinh quái, và bộ lông vũ sắc như dao để tiêu diệt mọi kẻ ngáng đường. Xayah hoạt động cùng chiến hữu và cũng là chồng cô, Rakan, để bảo vệ chủng loài đang dần biến mất của mình, và phục hồi vinh quanh xưa cũ của họ.
Khi còn bé, Xayah rất thích nghe cha hát những khúc dân ca về các anh hùng vastaya. Giai điệu ngân nga đưa cô về thời đại đã bị quên lãng từ lâu, khi linh giới tự do nhảy múa giữa thế giới vật chất. Nhưng, cứ sau một thế hệ, nhân loại lại tiến sâu hơn vào lãnh thổ Lhotlan, quấy nhiễu nguồn tinh hoa nguyên sơ và hỗn độn của Ionia vì mục đích cá nhân. Không chịu đứng đó và nhìn dòng giống suy tàn, Xayah phớt lờ ý chỉ của tộc dân và đi ra ngoài nói lý lẽ với con người.
Cô du hành đến những ngôi làng nằm ngoài vùng hẻo lánh quê hương, và nhận ra mình biết về thế giới bên ngoài mới ít ỏi làm sao. Một nhóm dân làng nghèo khó tấn công cô, có kẻ còn cố giật lông vũ của cô để làm chiến tích. Những người khác thì khiếp sợ vẻ ngoài kỳ lạ của cô và gọi chính quyền đến, buộc cô phải ra tay tự vệ. Ai tấn công Xayah sẽ rất nhanh chóng được nếm trải sự nguy hiểm khi đứng chắn đường cô đi, khi đám lông vũ ghê gớm cắm vào người họ.
Chán nản, cô trở về nhà và phát hiện cả bộ tộc, trong đó có cha cô, đã biến mất không dấu vết. Một ngôi đền vastaya cổ đã bị ma thuật hắc ám tiêm nhiễm, cắt đứt mối liên kết giữa nó và linh giới. Xayah phá hủy ngôi đền để ngăn chặn xâm thực. Gần như ngay lập tức, phép thuật ùa ra khắp vùng đất xung quanh. Cảnh tượng thật đẹp, nhưng bộ tộc của cô vẫn không thấy tăm tích.
Sau nhiều năm đột nhập vào những thành lũy kiên cố nhất và để lại vài thi thể, cô được đặt biệt danh “Quạ Tím.” Cô sống một mình, chỉ tập trung vào nhiệm vụ kế tiếp, và bước kế tiếp đến tự do cho chủng tộc.
Nhưng rồi cô gặp một vastaya khác, người sẽ thay đổi cuộc đời cô vĩnh viễn. Khi xâm nhập vào thị trấn hẻo lánh Vlonqo để tìm kiếm một cổ vật vastaya bị đánh cắp, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng của một đám người đầy phấn khích. Phía trước họ, trên sàn, một vũ công hào hoa đang trình diễn, một chú công vàng thực sự, cất lên những bài hát vastaya cổ xưa cho đoàn khán giả bị mê hoặc của mình. Khi anh kết thúc buổi diễn bằng với một loạt mánh rẻ tiền – Xayah thấy như thế – đám đông vỡ òa ra và gọi tên anh: “Rakan.” Anh cúi mình chào điệu nghệ. Đúng là trò hề.
Xayah quên phắt tay nghệ sĩ đó, và hoàn thành nhiệm vụ. Cô trốn thoát, nhưng phải thừa nhận rằng công việc dễ dàng hơn hẳn khi tên hề kia làm cư dân Vlonqo phân tâm.
Dù đã thề không bao giờ gặp lại gã “Rakan” này lần nữa, nhưng xem ra cô không thể rũ bỏ anh khỏi tâm trí. Một cảm giác lạ lùng và phức tạp; có thứ ánh sáng trong tâm hồn anh ta mà cô thấy lôi cuốn đến khó chịu.
Trên đường rời thị trấn, đầu óc Xayah ngập tràn suy nghĩ, khiến cô không phòng bị một thoáng trước cuộc tập kích của một đội lính đánh thuê. Cô trông đợi một trận chiến, để có thể thoải mái nhuộm đỏ bộ cánh của mình. Đánh lộn đã đời có lẽ là liều thuốc giải hoàn hảo cho những cảm giác vô dụng không mong muốn này.
Đó là khi Rakan thực hiện màn xuất hiện hoành tráng.
Xayah nhấn mạnh rằng cô không cần sự giúp đỡ của tay vastaya phô trương này. Rakan nhấn mạnh lại rằng anh chẳng quan tâm – anh chỉ không muốn bỏ lỡ cuộc vui. Trong suốt cuộc chiến, Rakan chứng tỏ mình là một đồng minh không chính thống, nhưng mạnh mẽ và hiệu quả đến bất ngờ. Anh nhảy múa, xoay vòng khiến những kẻ tấn công không thể rời mắt, cho Xayah đủ thời gian để hạ gục tất cả bằng sự chính xác kinh người của cô.
Mặc cho cô phản đối, Rakan tiếp tục đi theo Xayah. Dần dần, cô bắt đầu đón nhận sự đồng hành của anh và – dù mới đầu cô thấy ghê tởm khi phải thừa nhận – thế giới không tồi tệ và cô đơn đến thế. Họ trở nên không thể tách rời, khi lý tưởng vastaya của cô lan sang vị vũ sư chiến trận. Cô chấp nhận lối sống tự do của anh, tận dụng hỗn loạn Rakan tạo ra để đánh lạc hướng quân thù. Cùng nhau, họ tranh đấu để giải phóng dòng chảy ma thuật cuồn cuộn của Ionia để vastaya có thể trỗi dậy lần thứ hai.
TRUYỆN NGẮN
CHẲNG CÓ GÌ VẦN VỚI ỐNG CUNG
Có hai lối dẫn tới pháo đài từ ngôi làng bên dưới,” Xayah bắt đầu.
Tôi nhìn theo mắt nàng và thấy đôi cầu thang kéo dài từ ngôi đền trên núi xuống các nông trang phía dưới. Mỗi ngôi nhà gỗ đều là chốn nương thân của cả một gia đình. Tại đó, con người sinh ra, chết đi, và – quan trọng nhất – tạo nên những khúc ca mới.
Chắc là với đàn hạc và trống. Hay sáo? Tôi nên làm một cây sáo sau. Đầu tiên, phải phủi áo choàng đã. Mình có nhớ chải lông không nhỉ? Thị trấn phải có một nhà trọ chứ. Lúc này thì một chai vang đã tuyệt lắm rồi.
“Rakan…” Xayah nói.
Chết thật. Nàng đang bảo tôi kế hoạch. Tôi tập trung vào khuôn mặt nàng, vào nụ cười lạ lùng của nàng. Ánh nắng cuối ngày phản chiếu trong mắt nàng. Tôi yêu hàng mi đó. Tôi muốn…
“Nhắc lại cho em nào.”
Thứ gì đó trong tu viện. Nàng đã… Ờ…
“Anh gặp em ở…” tôi nói, nhưng chẳng thốt nên lời. Tôi giật chiếc lông vũ trên đầu, hy vọng lôi ra một ý tưởng từ đó.
Một tia sáng lung linh lóe lên từ làn môi mềm mại của nàng. Hôm nay môi nàng màu đỏ tía thì phải? Hôm qua là màu tím mà.
“Nếu bị bắt, chúng sẽ kết liễu em,” nàng nói.
Ý nghĩ đó khiến tôi nghẹt thở. Tôi thấy mặt mình cau có lại. “Ai cơ?!” tôi hỏi.
“Bọn lính canh,” nàng lặp lại. “Luôn là bọn lính canh.”
“Vậy anh sẽ làm chúng phân tâm! Bao giờ?”
Nàng chỉ lên trời. “Đợi ánh xanh nhá lên trước khi mặt trời lặn. Sau đó dụ bọn lính canh khỏi tường phía tây trong lúc em băng qua các tầng bảo vệ đến chỗ phòng giam.”
“Anh sẽ trình diễn một màn lúc mặt trời lặn,” tôi nói. “Ta gặp ở đâu đây?”
“Ở cổng. Em sẽ phi một lưỡi dao vàng lên trời. Nhưng anh phải ở đó trong mười nhịp thở,” Xayah nói, rút một cái lông vũ từ áo choàng của tôi.
“Anh sẽ ở cổng ngay khi em phi dao,” tôi nói. Không gì trong cuộc đời này chắc chắn hơn thế.
“Em biết.”
Nàng gật đầu, và bắt đầu chỉ tôi con đường an toàn. Nàng đã lên kế hoạch, do đó tôi biết nàng sẽ ổn. Oa, bầu trời lúc này thật đẹp. Đám mây kia trông như cây cà vậy. Tôi thấy một con chó nữa…
*****
Tôi không thích những bậc thang này. Không hề thích. Lá vàng phủ trên đá gần giống màu lông vũ của tôi. Thật bực mình. Tôi định đổi sắc tố một chút, nhưng sẽ phải tốn ít ma thuật. Khỉ thật, tôi không thể để mất sức khi nàng cần được. Xayah chắc hướng tôi đi lối này vì biết bộ cánh của tôi sẽ hòa lẫn vào đó. Mũ trùm đỏ thì nổi hơn trên mấy bậc thang này. Hay chàm nhỉ? Có gì sau khúc quanh này?
Lại bậc thang. Chỉ con người mới đi cắt phẳng đá để làm một ngọn núi trở nên nhàm chán! Tôi nên leo lên vách đá mới đúng. Xayah bảo đi lên theo bậc thang… Tôi khá chắc.
Tôi nhặt mấy hòn sỏi lên và bắt đầu tung hứng. Tôi nghe thấy ma thuật quằn quại ở phía bắc, tận sâu trong khu rừng Lhradi âm u.
Bài ca của khu rừng tìm đường tiến vào tâm trí tôi, và tôi bắt đầu hát.
“Gì thế?” một giọng vang lên từ phía trên.
Một lối vào! Một lính canh người xuất hiện. Y phục đen như bóng tối.
“Mi là ai?” hắn nói.
“Tôi là Rakan!” tôi đáp. Sao lại có người không biết nhỉ?
“Ai cơ?”
Tôi không thích hắn. Tôi ghét hắn hơn cả mấy bậc thang.
“Tôi là Rakan! Vũ sư chiến trường của tộc Lhotlan. Tôi là bài ca buổi sáng. Tôi là điệu nhảy trăng đêm. Tôi là bùa mê…”
“Là tay nghệ sĩ vastaya đó,” một lính canh khác ngắt lời. Hắn mặc cùng bộ y phục nhàm chán kia – thứ y phục tôi chưa từng thấy trong vùng này.
Tên lính canh đầu đeo một tấm bùa bằng vàng sáng lóa trên ngực. Tôi giật lấy nó.
“Này!”
“Gì đây?” tôi hỏi. Hắn không xứng đáng với nó. Dù nó có là gì đi nữa.
Hắn đưa tay chụ, nhưng tôi đảo nó quanh bàn tay trong khi vẫn dùng tay còn lại tung hứng sỏi.
“Đưa ta cái đó!”
Tôi quăng từng viên sỏi vào mặt hắn.
“Không,” tôi nói. Rồi, cố tỏ ra vô tội hết sức có thể, tôi hỏi. “Nó có quan trọng không?”
Hắn rút ra hai cặp kiếm móc. Tôi tước đi một cái trước khi hắn kịp vung lên.
“Mở cổng ra, tôi sẽ đưa lại cho anh thứ… ờ… sáng sáng này,” tôi đề nghị, xoay tấm bùa từ bàn tay lên cánh tay.
Thay vào đó, tên ngốc thô lỗ ấy lại chém vào tôi! Tôi nhảy vọt qua, đáp xuống sau lưng hắn. Hắn quay lại chém lần nữa. Tôi hụp người bên dưới lưỡi kiếm, dùng vai đẩy khẽ. Hắn gào lên, ngã xuống dưới cầu thang.
Tên lính canh còn lại nhìn bạn lăn đi mất, rồi nhìn tôi. Tôi lắc đầu.
“Thật tình, sao lại có người không biết tôi chứ?”
Hắn đâm giáo vào tôi. Tôi xoay người né qua, để bộ áo choàng lông vũ bao phủ lấy hắn một thoáng. Không thấy gì, hắn loạng choạng và tự trượt ngã. Hắn đè lên khiên và bắn thẳng xuống dưới bậc thang trong một tràng tiếng cạch cạch cạch. Đến tận khi hắn đâm sầm vào tên đã rơi trước đó.
Cú va chạm khiến cả hai nằm xuội lơ. Tôi bật cười. Giờ thì vui rồi.
“Mấy người nhảy tệ quá,” tôi nói khi phủi bụi khỏi áo choàng.
Hai tên lảo đảo đứng không vững, ngước nhìn tôi.
“Ổn chứ?” tôi hỏi, lòng đầy biết ơn vì được tiêu khiển.
Chúng gầm to, chạy vọt lên từng bậc thang. Lũ khốn vô ơn.
Tôi nhảy lùi ra sau và hỏi, “Muốn biết sự khác biệt giữa một bữa tiệc và một trận chiến không?”
Chúng thọc vũ khí vào tôi hết lần này đến lần khác.
“Một cái thì giải trí,” tôi nói khi hất chúng trở xuống cầu thang. “Cái kia thì… ngắn hơn.”
Một tiếng cồng chói tai vang phía sau. Tôi mỉm cười. Cuộc vui bắt đầu rồi.
*****
“Bọn mi phải làm tốt hơn thế chứ!” tôi hét, khiêu khích chúng đuổi theo. Dù vậy, tôi cần phải thoát khỏi đây. Có hai chục tên lính canh rồi. Hay ba chục nhỉ? Nhiều quá đi.
Chạy qua phòng ngủ của chúng là một ý kiến tồi. Tuy nhiên, nó cho tôi cơ hội để nghỉ lấy sức.
Một vài tên có mấy cây nỏ kỳ lạ. Chúng phun lửa từ một cái ống. Chúng có tên. Tôi sẽ gọi chúng là ống cung. Những phát bắn nổ tung quanh tôi, tạo nên những cái lỗ trên tường khi tôi phóng ra khỏi phòng.
Tôi trượt dài trên sân trong, làm một điệu xoay toàn phần để thêm đẹp mắt. Cổng đã mở. Tôi có thể chạy ra đó, nhưng Xayah cần tôi.
Nấp trong hốc tường, một lính canh bắn tôi bằng cây ống cung to tướng. Hay cung ống thì hay hơn nhỉ? Hắn kéo cò. Tôi nhảy lại chỗ hắn, thụp người bên dưới phát bắn.
“Cái gì vần với ống cung?” tôi hỏi lớn.
Tôi đá tên lính văng lên không. Khi hắn rơi xuống, tôi xoay người, giới thiệu má hắn với tay tôi. Âm thanh vang lên còn to hơn tiếng thứ vũ khí của hắn.
“Đét!” tôi bắt chước. Hắn lộn người đứng dậy, rút ra một cây đoản kiếm. “Mi còn chưa nhận được thông điệp sao?!”
Tôi thắc mắc không biết mình có thể tìm thấy nhà bếp ở đâu. Sô-cô-la thường ở đó.
Ánh sáng trên trời đang biến đổi. Tôi nhảy lên không để kiểm tra lại vị trí của mặt trời. Nó đã khuất dạng sau ngọn đồi, và một quầng sáng lục nhá lên bên trên nó.
“Đến giờ tiệc rồi!” tôi hét. Giờ, cả lâu đài đang đuổi theo tôi.
“Đầu hàng đi!” một lính canh đội mũ kim loại hét.
“Không! Tôi đang đánh lạc hướng mà!” tôi đáp. Hắn nhìn tôi bối rối. Tôi sẽ đập hắn tiếp theo vậy.
Một loạt tên phóng ra từ bức tường đối diện. Tôi đảo quả chúng, tận hưởng tiếng rít khi phần đuôi tên bay qua người.
Tôi đội mũ sắt trông có đẹp trai không nhỉ?
*****
Lưỡi dao vàng lơ lửng trên không một giây trước khi rơi xuống. Xayah đã sẵn sàng.
Tôi lấy hơi lần một. Nàng bảo tôi có mười nhịp, nhưng bốn là quá lâu rồi. Tôi cần biết nàng an toàn.
“Muốn xem vài động tác đẹp mắt không?” tôi hỏi tên người gần nhất.
Hắn chẳng có vẻ hứng thú. Tôi lăn qua cả nhóm và xuất hiện sau lưng hắn. Hắn quay lại đúng lúc đập mặt vào áo choàng của tôi. Bộ lông vũ hất hắn xoay tít lên trời. Mười hai lần xoay là kỷ lục, nhưng lúc đó là trên đồi.
Nhịp thở thứ hai. Tên người đâm sầm xuống đất sau cú xoay thứ chín. Khỉ thật. Tôi không có thời gian thử lại.
Nhịp thở thứ ba. Tôi phải quay lại nơi nàng cần tôi, về lại chỗ Xayah.
Tôi nhảy lên lũy, rồi bật khỏi mái ra phía cổng.
Tôi lấy hơi lần thứ tư giữa không trung.
Xayah chạy ra cổng cùng vài vastaya kỳ lạ – họ trông lông lá còn chúng tôi có lông vũ đủ màu. Hẳn là tộc Sodjoko. Nhìn nghiêm túc quá, nhưng tôi thích dải lông dài chạy dọc trên cẳng tay họ. Nên làm lông vũ như thế mới được. Cái quần váy của ông lão già nhất thì quá tệ đi.
“Họ sẽ không thể làm được,” ông hét. “Chúng có súng trường!”
“Ý ông là ống cung?” tôi hỏi.
Akunir nhìn tôi khó hiểu.
“Hết đạn dược rồi,” tôi giải thích. “Cả trường cung Xini nữa.”
“Cái gì?! Sao thế được?”
“Tôi là Rakan,” tôi giải thích. Con người nói thế thì còn được, nhưng đến cả đồng loại của tôi?
“Tất cả, chạy đến chỗ hàng cây,” Xayah nói.
Một tá người, phủ đầy bột và sô-cô-la, chạy ra khỏi nhà gác. Trộn cùng trứng, họ sẽ làm thành một thứ gọi là ‘bánh ngọt.’ Bánh nhân mứt thì ngon hơn…
“Chạy!” Xayah hét. Khi ông già không đi được, tôi kéo ông ta theo.
*****
Coll quỳ bên thi thể vệ sĩ của bà. Bà và Xayah cầu cho linh hồn anh tìm đến được vùng đất của chúng tôi. Một sừng đã gãy, máu đọng thành vũng trên lớp lá rụng xung quanh. Coll rút mũi tên cuối cùng khỏi người anh. Anh đã đưa bà đến tận đây, kể cả sau khi bị thương nặng.
Anh không đáng phải chết. Có người yêu mến anh. Họ sẽ hát bài ca của anh. Nhưng chỉ có im lặng đáp lại.
Mắt tôi đẫm lệ. Thật khẽ, tôi hát cho sự mất mát, của anh và của gia đình.
Xayah đứng thẳng, tay nắm chặt. Nàng sẽ không đau buồn bây giờ đâu. Thay vào đó, nỗi đau sẽ đến với nàng đêm nay, khi nàng nghĩ tôi đã say ngủ. Cách của nàng là thế. Tôi sẽ hôn nàng, xua đi u buồn.
Viên lãnh sự tên là Akunir. Chắc hồi trẻ ông cũng là vũ sư chiến trường. Ông và Xayah bắt đầu tranh luận về chính trị.
Coll hôn lên trán người vệ sĩ. Hàm bà nghiến chắt. Cơn giận của bà mạnh mẽ hơn cả Xayah. Bà nhìn thẳng vào chồng, Akunir. Bà đã chờ ông lắng nghe quá lâu rồi.
“Em sẽ về lại phương bắc, Akunir,” Coll nói khi đứng dậy. “Em sẽ bảo họ chúng ta đã gặp chuyện gì.” Tay bà xiết lại như cành cây, cứng nhắc ép vào hai bên sườn.
“Coll, không,” Akunir phản đối.
“Em sẽ nói chuyện của Jurelv cho họ hàng của anh ta, và để tang cùng họ,” bà nói. Đó chắc là tên người vệ sĩ. Anh chắc rất tử tế. Tôi thích dáng cười trên khuôn mặt anh. “Sau đó, em sẽ tập hợp quân đội và chuẩn bị cho cả bộ tộc chiến đấu.”
“Em không thể làm thế!” viên lãnh sự kêu lên.
“Em từ bỏ quyền của em với anh. Em từ bỏ quyền của anh với em,” Coll lạnh lùng nói.
Akunir nhìn như thể vừa bị đâm. Ông không thấy chuyện này khi từ trên sườn đồi chạy xuống sao? Hay ở trong rừng? Hay bên xác người vệ sĩ? Nó đã được quyết định trước đó rất lâu. Từ nhiều tuần trăng trước.
“Coll… làm ơn.”
“Không,” bà nói đơn giản. Ông bước lên định giữ bà, nhưng tôi chặn lại.
“Coll… làm ơn.”
“Tôi sẽ nói chuyện với vợ mình,” ông nói.
Tôi có thể thấy hơi thở của ông trên cằm. Ông vừa ăn quả guloo. Mũi tôi gần chạm vào trán ông. Ông nhìn tôi chăm chăm.
Tôi chỉ lắc đầu và nhún vai. Không cần nói câu nào. Trong chuyện này, im lặng thì tốt hơn.
Hai người vệ sĩ còn lại trông căng thẳng. Họ không muốn nhảy cùng tôi. Tôi là Rakan. Họ biết tên tôi. Họ lo lắng nhìn Xayah đang cầm phi dao. Họ biết cả tên cô nữa.
“Cảm ơn, Xayah,” Coll nói trước khi rời đi.
Akunir và thuộc hạ nhìn bà rời đi, rồi im lặng đi xuống phía nam, để lại chúng tôi với nhau.
Tôi lại gần Xayah. Tôi cảm thấy nỗi buồn của nàng cho Jurelv, Coll, và cho Akunir nữa. Đêm nay tôi sẽ uống rượu. Rồi sẽ hát những bài ca dữ dội.
“Hứa với em chuyện đó sẽ không xảy đến với chúng ta, anh yêu,” nàng nói.
“Chúng ta không giống họ, em yêu. Không bao giờ,” tôi đáp. Tôi có thể thấy nàng lo lắng. Nàng thông minh hơn tôi về nhiều điều, nhưng đôi khi thật ngốc nghếch trong tình yêu.
“Giờ đi đâu đây, Xayah?”
“Cứ ở đây thêm một lúc đi.”
Tôi choàng tay quanh nàng. Tôi sẽ trêu nàng sau vậy. Chúng tôi sẽ cười và cùng uống rượu. Nàng lên kế hoạch còn tôi thì hát. Tôi thấy má nàng áp lên ngực. Thật mừng vì Xayah cần tôi.
“Nhắc lại cho em nào,” nàng nói.
“Chúng ta không giống họ,” tôi lặp lại. “Chúng ta không giống họ.”
TRUYỆN NGẮN
VỤ CƯỚP NGỤC PUBOE
Rakan là tệ nhất.
Anh chẳng chịu lắng nghe. Cứ chăm chú vào đám lông vũ vàng óng – như thể chúng đã đổi màu kể từ lúc anh chải chuốt sáng nay. Tôi sẽ phải nhắc lại kế hoạch. Dù, nghĩ đi nghĩ lại, nó chắc quá phức tạp cho một nhiệm vụ giải cứu. Đơn giản thì tốt hơn.
“Nếu bị bắt, chúng sẽ kết liễu em,” tôi bảo anh.
“Ai cơ?!” Anh trông sẵn sàng ra tay khi nghĩ đến chuyện có ai định làm hại tôi.
“Bọn lính canh,” tôi nói. “Luôn là bọn lính canh.”
“Vậy anh sẽ làm chúng phân tâm!” Anh ưỡn ngực ra. “Bao giờ?”
“Đợi ánh xanh nhá lên trước khi mặt trời lặn. Sau đó dụ bọn lính canh khỏi tường phía tây trong lúc em băng qua các tầng bảo vệ đến chỗ phòng giam.”
“Anh sẽ trình diễn một màn lúc mặt trời lặn,” anh nói như thể đó là ý tưởng của mình vậy. “Ta gặp ở đâu đây?”
“Ở cổng. Em sẽ phi một lưỡi dao vàng lên trời. Nhưng anh phải ở đó trong mười nhịp thở.” Tôi rút một cái lông vũ từ áo choàng của anh. Nó ấm áp nằm giữa những ngón tay tôi. Ký ức ùa về, khi tôi nằm trong vòng tay anh bên tháp Aphae. Ánh nắng chiếu qua kẽ lá, rọi lên những đường nét trên từng chiếc lông vũ đang đan vào nhau của chúng tôi. Một ngày thật đáng yêu.
“Anh sẽ ở cổng ngay khi em phi dao,” anh thề.
Tôi nắm tay anh và dựa sát hơn. “Em biết.”
Một nụ cười tự tin chảnh chọe nở trên mặt anh. Tôi muốn tát một cái. Hoặc hôn một cái. Hoặc cả hai.
“Giờ, em yêu – nếu anh là em, anh sẽ nấp sau hàng cây để không bị phát hiện.”
Vòng tay ấm đến nỗi tôi ước nó sẽ kéo dài cả đêm. Nhưng vầng dương đang tiến dần đến đường chân trời và vị lãnh sự đáng kính của chúng tôi sẽ không thể tự mình thoát khỏi hầm ngục bị một lũ bầy tôi của hắc ám canh gác được.
Rakan bảo tôi cẩn thận rồi rời đi, mắt hướng lên trời. Mỗi khi anh rời đi, tim tôi lại chùng xuống. Chắc chắn đây không phải lần cuối tôi thấy anh. Tuy nhiên, có lẽ sẽ phải mất một đêm.
“Hãy nhớ, ngọn lửa trong trái tim em,” tôi thì thầm với theo anh. “Lúc mặt trời lặn.”
Tôi vọt qua giữa hai hàng tường phòng hộ, không bị ai trông thấy. Nhiều năm lẩn tránh cái nhìn từ con người đã chỉ cho tôi biết hàng đống điểm mù của họ.
Sáu tên lính gác cánh cổng dẫn tới hầm ngục. Chúng mang nỏ bắn đôi, kiếm lủng lẳng nơi thắt lưng, và cái-chả-ai-biết-được trong cái túi nhỏ buộc chặt quanh hông. Tôi len lén đi dọc dãy tường trong phía sau chúng để đến tiến vào tầm đánh. Tôi rút ra năm chiếc lông vũ và đặt ngay ngắn trong lòng bàn tay, giữ chắc giữa ngón trỏ và ngón cái, sẵn sàng phóng đi.
Có tiếng ồn bên ngoài bức tường. Tiếng cồng. Tiếng la hét. Những con người đang rối loạn. Chắc chắn là Rakan.
Bọn gác ngục cũng nghe thấy. Lo lắng bóp nghẹt tim tôi. Hy vọng tình yêu của tôi vẫn ổn. Tôi biết anh sẽ ổn thôi. Nên thế, hoặc tôi sẽ bắt một tay vong linh pháp sư hồi sinh anh để tôi có thể tự tay kết liễu mạng sống đó. Anh biết tôi sẽ làm thế mà. Tôi sẽ tìm ra cách thôi.
Lính gác bị hút khỏi vị trí. Hơi sớm, nhưng căn thời gian hoàn hảo. Tôi có thể lẻn vào mà không phải hạ ai cả.
Tôi gần đến cửa hầm ngục rồi thì thấy một tên lính leo lên tường phòng hộ và giương súng trường. Không ai được nhắm gì vào Rakan của tôi cả. Tôi sẽ móc trái tim còn đang đập của bất kỳ ai dám làm hại đến một cái lông của anh. Sẽ là một cái dây chuyền bằng tim đang đập đáng yêu lắm đây.
Tôi ngừng lại. Tù nhân chẳng đi đâu được cả. Tôi có đủ thời gian để biến tay lính canh này thành con nhím.
Tôi nhảy ngược lại chỗ tường phòng hộ. Mũi lông vũ đầu tiên cắt qua nòng súng. Nó rơi xuống sàn, kêu loảng xoảng. Mũi còn lại cắt qua ngực hắn. Hắn đổ gục như bao cát.
“Có kẻ đột nhập!” một tên lính canh cổng hét.
Tôi thụp xuống và lăn mình né đám tên cắm phập vào bức tường đá sau lưng, hoặc ghim vào mấy cây cột gỗ. Vẫn cúi thấp người, tôi lao thẳng vào đám lính đang tản ra để kiếm góc bắn tốt hơn. Tôi nhảy. Chúng bắn hết vào nơi chúng nghĩ trọng lực sẽ đưa tôi tới, thay vì nơi thực sự tôi sẽ tới: lơ lửng giữa không trung.
Tôi ném thêm một nắm lông vũ, chuyển dạng chúng thành phi dao trên đường bay.
Năm tên lính canh gục ngã, lông vũ cắm trên ngực. Tên cuối cùng thủ thế, sẵn sàng chiến đấu. Kiếm của hắn rút ra trước khi chân tôi chạm đất.
“Linh hồn của người sẽ phụng sự ta mãi mãi,” hắn lẩm bẩm. Tôi có thể thấy ma thuật hắc ám trào dâng trong lưỡi kiếm, tinh hoa của mọi sự sống nó đã tước mất.
Tôi bật cười. “Trong hai mươi bước vừa rồi, ta đã hạ sát nhiều người hơn ngươi làm suốt cả cuộc đời đấy.”
Tên lính ngần ngừ trước khi điên cuồng chém vào hướng tôi đứng. Thanh kiếm của hắn để lại những vệt bóng tối lượn sóng. Tôi không có thời gian cho chuyện này, mặt trời đang lặn. Tôi quay lưng lại.
Với một cú bật tay, đám lông vũ giật khỏi các thi thể sau lưng hắn, và bay lại chỗ tôi.
Tôi nghe tiếng kiếm rơi xuống sàn leng keng, rồi đến tiếng thân thể nặng nề của hắn. Chắc chắn Hội Bóng Đêm sẽ tìm ra cách để nhét linh hồn những người này vào một cái ná hay gì đó thôi. Tôi không thực sự biết cách chúng hoạt động, nhưng tiết kiệm thế là tốt. Không nên lãng phí tinh hoa sự sống.
Tôi ném lông vũ của Rakan lên không. Nó lơ lửng trên trời, một thông điệp bằng vàng có thể khiến nhiều người phải ngước nhìn. Nhưng chỉ có một người biết ý nghĩa của nó.
Trong lúc ấy, tôi có hẹn với viên lãnh sự trong hầm ngục.
Trông ông thật kinh khủng khi ngồi trong lồng. Hốc hác. Yếu ớt. Tả tơi. Ông không nhìn lên, coi tôi là một trong đám lính canh. Ông và vợ là người Sodjoko, nhưng tùy tùng lại là vastaya từ các bộ tộc khác. Ánh nhìn của họ hàm ơn tôi nhiều hơn lời nói. Giống tôi, họ cũng biết không có thời gian để cảm tạ. Chúng tôi chưa ra khỏi pháo đài.
Khi dẫn tù nhân ra cổng đông, tôi hơi bối rối khi thấy ít lính canh đến phát sợ. Gần như mọi điểm gác đều bỏ trống. Đây có phải pháo đài không vậy? Ai sắp xếp lịch tuần tra vậy?
Chúng tôi vòng qua kho vũ khí và trại lính. Cổng kia rồi. Có vẻ như Rakan đã tìm ra bọn lính canh. Hàng tá. Chúng đang bao vây anh. Lông vũ tôi xù lên. Vòng cổ trái tim, ta tới đây!
Rakan chạy lại chỗ chúng tôi. Nụ cười của anh chuyển từ tự tin sang kinh ngạc khi nói chuyện với viên lãnh sự. Akunir là bạn thân nhất của cha tôi, và là người quan trọng nhất trong đoàn sứ giả. Tôi có nhiều điều để nói cùng ông sau khi thoát khỏi đây.
“Tất cả, chạy đến chỗ hàng cây,” tôi ra lệnh.
Họ hoảng loạn, nhưng may mà Rakan đã hạ hết bọn lính dùng súng trường. Tăng cơ hội sống sót khi bằng qua bãi trống. “Chạy!” tôi hét lên.
Akunir quá chậm. Rakan phải dìu ông.
Viên lãnh sự túm lấy Rakan. “Không. Làm ơn, hãy bảo vệ Coll.” Rakan quay lại chỗ bà.
Tôi lắc đầu. Rakan hiểu. Anh kéo viên lãnh sự đi.
Tôi hất hàm về phía một vastaya trông có vẻ khỏe mạnh. Anh ta bế Coll lên. Bà gọi anh ta là Jurelv, và anh ta thề trước cặp sừng của mình rằng sẽ đảm bảo cho bà an toàn.
Anh ta đi được mười bước trước khi bị mũi tên đầu tiên bắn trúng, nhưng không dừng lại. Anh mang Coll vào rừng. Lũ bầy tôi của bóng tối lao theo sau họ.
“Xayah!” Rakan hét. “Cung ống hay ống cung?!”
Ước gì tôi có thời gian để đùa, nhưng không.
Thay vào đó, tôi nhập trận.
Và chẳng đẹp đẽ chút nào.
Cho bọn bầy tôi của bóng tối.
Chúng tôi đã an toàn dưới tàng cây lúc cơ thể của Jurelv không còn chịu được thương tích nữa.
Coll quỳ bên cạnh xác anh ta. Máu anh ta vương trên lá. Chúng tôi cầu nguyện cho linh hồn anh ta sẽ tìm về bên tổ tiên trong vui vẻ và yên bình. Gia đình của anh ta sẽ để tang nhiều tháng.
Tôi đã quen với cái chết. Nó không tác động đến tôi nhiều như trước. Với Rakan thì khó khăn hơn; tôi phải mạnh mẽ vì anh.
Ít nhất viên lãnh sự cũng an toàn. Sau khi vỗ nhẹ lên vai vợ, ông quay sang tôi.
“Tôi có bạn bè ở miền nam,” ông nói. “Hội Kinkou phải biết tin.”
“Con người đã phá vỡ hiệp ước,” tôi thấy máu sôi lên. “Sao ông không thấy đây là một sự xâm phạm nghiêm trọng nhỉ? Với họ, ma thuật là sức mạnh. Với chúng ta, nó là sự sống. Họ sẽ không bao giờ tôn trọng biên giới của chúng ta.”
“Con người có nhiều loại, Xayah. Chỉ Zed và đồ đệ của hắn phá vỡ hiệp ước thôi. Chúng không đại diện cho toàn thể nhân loại.”
“Ông thật ngây thơ. Bạn bè ở phương nam sẽ phản bội ông. Sau đó, họ sẽ quay sang tất cả chúng ta.”
“Hội Kinkou rất đáng trọng. Họ sẽ tin tôi. Tôi tin tưởng họ.”
“Vậy thì ông không ngây thơ đâu, ông là đồ ngốc.”
Akunir choáng váng khi thấy tôi dám nói với ông như vậy. Tôi từ chối ngoại giao. Ngoại giao đâu hồi sinh ai được.
Coll đứng dậy. Mặt bà đau buồn và giận dữ. “Em sẽ về lại phương bắc, Akunir. Em sẽ bảo họ chúng ta đã gặp chuyện gì.”
Tôi thực sự không tin bà có thể làm thế.
Ánh sáng trong mắt Akunir nhạt dần. “Coll, không.”
“Em sẽ nói chuyện của Jurelv cho họ hàng của anh ta, và để tang cùng họ. Sau đó, em sẽ tập hợp quân đội và chuẩn bị cho cả bộ tộc chiến đấu.”
“Em không thể làm thế!” viên lãnh sự phản đối.
Coll lờ đi. “Em từ bỏ quyền của em với anh. Em từ bỏ quyền của anh với em.”
“Coll… làm ơn.” Giọng ông ấp úng.
“Không,” bà nói.
Viên lãnh sự bước lại gần bà, nhưng Rakan ngăn lại.
“Tôi sẽ nói chuyện với vợ mình,” Akunir nói với Rakan. Với người của ông.
Nhưng Coll đã quay đi. Bà nhìn tôi, và tôi không còn thấy vợ của một nhà ngoại giao nữa. Tôi thấy một chiến binh. Bà tập hợp những người trung thành với mình – tất cả mọi người trừ hai tùy tùng của viên lãnh sự.
Akunir và thuộc hạ nhìn bà rời đi, rồi im lặng đi xuống phía nam.
Rakan tiến lại chỗ tôi. Tôi thấy trái tim anh hòa cùng nhịp.
“Hứa với em chuyện đó sẽ không xảy đến với chúng ta, anh yêu,” tôi nói.
“Chúng ta không giống họ, em yêu.” Rakan quả quyết. “Không bao giờ.”
Tôi nhìn Coll biến mất giữa hàng cây.
“Giờ đi đâu đây, Xayah?”
“Cứ ở đây thêm một lúc đi,” tôi thì thầm.
Tôi vùi mặt vào ngực anh. Anh khoác áo choàng và vòng tay quanh tôi. Đầu tôi phập phồng theo từng nhịp anh thở. Tôi có thể ở đây vĩnh viễn.
“Nhắc lại đi,” tôi bảo anh.
“Chúng ta không giống họ,” anh nói. “Chúng ta không giống họ.”
Anh mỉm cười và hôn lên trán tôi. Lời thề ở thác Aphae bật lên trong tâm trí. Trái tim anh đập vì tôi, và trái tim tôi đập vì anh. Quê hương tôi nằm trong cánh tay anh, hơi thở của anh, nụ cười của anh.
Rakan là tốt nhất.