Riot Games công bố tiểu sử của Kayn và câu truyện ngắn “Lưỡi hái ngàn năm” tiết lộ quá khứ của Tử Thần Bóng Tối trong Liên Minh Huyền Thoại.
Môn đồ xuất sắc của ma thuật hắc ám Sheida Kayn không ngừng chiến đấu để giành lấy định mệnh chân chính – để một ngày dẫn dắt Hội Bóng Tối thống trị Ionia. Hắn liều lĩnh sử dụng thanh vũ khí có tri giác Rhaast, mặc kệ việc nó liên tục gặm nhấm thể chất và tinh thần của mình. Sẽ chỉ có hai kết cục khả dĩ xảy ra: hoặc Kayn chiến thắng bằng ý chí sắt đá… hoặc lưỡi hái tà ác thôn tính hắn hoàn toàn, mở đường cho sự hủy diệt trên toàn Runeterra.
Sinh ra ở Noxus, Kayn và những đứa bé trạc tuổi bị gọi vào đội quân trẻ con, một chiến thuật nham hiểm chỉ những thống lĩnh tàn độc nhất đế quốc mới dám dùng. Lòng trắc ẩn của người Ionia là điểm yếu dễ dàng khai thác – các chiến binh sẽ ngần ngại không hạ thủ trước một sinh linh (lẽ ra là) vô tội. Do đó, ngày đầu tiên mà thằng nhóc Kayn tay cầm kiếm còn chưa vững ra trận chắc cũng sẽ là ngày cuối cùng của nó.
Binh đoàn Noxus đổ bộ ở cửa sông Epool. Đám Kayn bị ép đi tiên phong, đối đầu với những đội dân binh cố bảo vệ quê hương trước kẻ xâm lược. Trong khi các chiến hữu gục ngã hoặc bỏ chạy trên chiến trường, Kayn chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Nó ném thanh kiếm nặng nề sang bên, chụp lấy một cây liềm, và lao thẳng đến chỗ những người Ionia đang choáng váng trước cảnh quân chính quy Noxus tràn vào từ hai bên cánh.
Trận đánh thật kinh hoàng. Nông dân, thợ săn – thậm chí có vài Vastaya – đều bị hạ sát tại chỗ.
Hai ngày sau, khi tin tức đã lan khắp lãnh thổ phía nam, Hội Bóng Tối đến hiện trường. Thủ lĩnh của họ, Zed, biết rõ nơi này chẳng có tầm quan trọng chiến lược gì. Đây là một thông điệp. Noxus sẽ tàn sát thẳng tay.
Ánh thép lóa lên, lọt vào mắt Zed. Một đứa trẻ chưa lên mười nằm trong đống bùn, cây liềm chỉ thẳng vào tên thích khách bậc thầy, những ngón tay đẫm máu siết chặt đến trắng bệch. Đôi mắt thằng bé chất chứa nỗi đau khó lòng thấy được ở tuổi này, và cháy bỏng cơn cuồng nộ của một chiến binh dạn dày trận mạc. Sự kiên cường này không phải thứ được chỉ dạy mà thành. Zed nhìn thấy ở đứa trẻ sống sót bị bỏ lại này một thứ vũ khí có thể dùng để chống lại chính những kẻ đã đưa nó tới đây. Hắn chìa tay chào đón Kayn đến Hội Bóng Tối.
Các hội viên mới thường mất nhiều năm để luyện tập thứ vũ khí họ chọn, nhưng Kayn thông thạo hết sạch – với hắn, chúng chỉ là công cụ, hắn mới là vũ khí. Giáp trụ chỉ là gánh nặng tù túng, hắn giỏi ẩn mình trong bóng tối và kết liễu kẻ thù bằng tốc độ và sự bất ngờ hơn. Những lần xuống tay đầy mau lẹ ấy đã in hằn nỗi sợ trong trái tim bất kỳ ai may mắn được tha mạng.
Huyền thoại về Kayn dần nổi lên, và sự kiêu căng của hắn cũng vậy. Hắn tin rằng rồi một ngày sức mạnh của hắn sẽ khiến cả Zed cũng bị lu mờ.
Thói ngạo mạn đó thôi thúc hắn chấp nhận thử thách cuối cùng: tìm kiếm thanh vũ khí Darkin mới được phát hiện ở Noxus, và ngăn nó được sử dụng để chống lại đội quân phòng ngự đã rã rời của Ionia. Hắn đồng ý ngay mà chẳng thắc mắc gì về lý do mình lại được giao trọng trách này. Quả thật, các hội viên khác hẳn đã phá hủy lưỡi hái Rhaast rồi, còn Kayn, hắn giữ nó cho riêng mình.
Ác hóa bắt đầu ngay thời khắc hắn chạm tay vào thứ vũ khí, trói chặt cả hai trong cuộc đấu tranh định mệnh. Rhaast từ lâu đã chờ đợi một vật chủ hoàn hảo để gia nhập cùng các huynh đệ Darkin và gieo rắc tàn phá lên thế giới này, nhưng Kayn đâu dễ bị thống trị. Hắn đắc thắng trở về Ionia, với niềm tin rằng Zed sẽ chỉ định hắn làm tân thủ lĩnh của Hội Bóng Tối.
Kayn tự tin đứng dưới cái bóng của cổng Noxtoraa, vây quanh là thi thể của một đám lính. Thật mỉa mai. Khải hoàn môn bằng đá đen được dựng lên để vinh danh sức mạnh Noxus – để khơi dậy nỗi sợ và đòi hỏi sự quy phục của tất cả những ai đi qua. Giờ nó là một tấm bia mộ, một công trình tưởng niệm thứ sức mạnh và kiêu ngạo giả tạo, một biểu tượng cho nỗi sợ của chính những tên chiến binh đã gục ngã quay lại chống lại chúng.
Nỗi sợ làm Kayn thích thú. Hắn tin tưởng nó. Nó là một vũ khí, lúc các huynh đệ trong Hội Bóng Tối thành thạo đoản kiếm và phi tiêu, Kayn làm chủ nỗi sợ.
Nhưng, đứng trên mảnh đất Noxus đã nhiều năm chưa đặt chân đến, giữa lũ quân thù đã bị tiêu diệt và sẽ sớm bị lãng quên, hắn thấy không thoải mái. Nó lơ lửng giữa không trung như áp thấp trước bão, nài nỉ được phóng thích.
Nakuri, hội viên đồng hành cùng Kayn, cầm ngược thanh đao, chuẩn bị cho một trận chiến cá nhân hơn. Gã tin rằng mình gần như đã giấu được sự run rẩy trong giọng nói. “Mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây, người anh em?”
Kayn im lặng. Tay hắn buông lỏng hai bên sườn. Hắn biết mình đang nắm quyền kiểm soát. Dẫu vậy, những thoáng hồi ức mơ hồ vẫn hiển hiện, những thứ như vừa bước ra khỏi giấc mơ. Nó chỉ đến trong chớp nhoáng, rồi biến mất.
Có tiếng nói cất lên ở khoảng không giữa hai người – một giọng nói tăm tối và đầy thù hận văng vẳng tiếng thét gào đau đớn của hàng nghìn chiến trường, thúc giục họ hành động.
“Ai sẽ chứng tỏ mình xứng đáng đây?”
Zed cho gọi môn đồ sáng giá nhất của mình.
Các gián điệp của Hội đã xác nhận tin đồn. Quân Noxus vừa phát hiện ra một lưỡi hái cổ xưa có nguồn gốc Darkin, mạnh mẽ không thua bất kỳ ma thuật nào ở Ionia. Phía cuối lưỡi hái, con mắt màu đỏ máu nhìn chằm chằm như cám dỗ kẻ mạnh mẽ nhất sử dụng nó trên chiến trường. Hiển nhiên, chẳng có ai xứng đáng cả. Tất cả những người chạm vào đều bị tà khí của nó nuốt chửng một cách nhanh chóng và đau đớn. Bởi vậy, họ phải bọc nó bằng giáp lưới và vải bố rồi cho một đoàn vũ trang chuyển nó tới Pháo Đài Bất Tử.
Shieda Kayn biết mình sẽ được yêu cầu làm gì. Đây là thử thách cuối cùng của hắn.
Hắn đã dừng chân ngoài vùng ngoại ô thành phố cảng Vindor trước cả khi kịp cân nhắc tầm quan trọng của chuyến hành trình. Chiến đấu với kẻ địch trên đất của chúng quả là liều lĩnh, nhưng Kayn là thế đấy. Làm gì có ai sánh bằng tài năng của hắn, làm gì có ai để Zed giao phó tồn vong của Ionia – mọi sự đã rõ như ban ngày: định mệnh của Kayn là trở nên vĩ đại.
Mặt trời sắp lặn cũng là lúc hắn thiết lập xong cạm bẫy. Đoàn người đang tiến lại từ đằng xa, thể hiện qua đám bụi bốc lên trong ráng chiều – dư thời gian để loại ba tên lính gác chỗ cổng Noxtoraa khỏi vòng chiến.
Hắn lẳng lặng băng qua cái bóng đổ dài của cánh cổng khi tên lính gác đầu tiên cất bước đi tuần. Kayn triệu hồi ma thuật hắc ám và nhập vào bức tường đá đen như thể có một lối đi chỉ mở ra cho riêng hắn. Hắn có thể nhìn thấy những đường nét của bọn lính gác đang dùng cả hai tay nắm chặt lấy cây giáo.
Hắn chồm ra từ công trình đang bị bóng tối bao phủ, đoạt mạng tên lính gác thứ hai bằng tay không. Trước khi tên thứ ba kịp phản ứng, Kayn tan biến vào tấm màn hắc ám, phóng ngang qua con đường rải sỏi, rồi hiện hình trước mặt nạn nhân. Trong thoáng chốc, hắn nhẹ nhàng bẻ gãy cổ kẻ xấu số.
Tên lính gác đầu tiên nghe tiếng người ngã xuống, gã đờ người, quay về phía Kayn.
Tay thích khách mỉm cười, dành chút thời gian để tận hưởng khoảnh khắc này. “Chết điếng luôn nhỉ?” hắn rít khẽ, rồi lại ẩn vào cái bóng của cổng Noxtoraa. “Nỗi sợ ấy…”
Hắn trồi lên từ bóng tên lính đang run lẩy bẩy.
“Giờ là lúc ngươi chạy đó, đồ Noxus. Kể cho kẻ khác những gì ngươi đã thấy đi.”
Tên lính gác quẳng cây giáo và chạy đến nơi an toàn ở Vindor. Gã không đi được xa.
Khoác bộ áo choàng tối đen như chính Kayn, Nakuri nhảy ra từ sau cổng Noxtoraa và đâm thanh đoản kiếm vào bụng tên lính đang bỏ chạy. Gã không rời mắt khỏi Kayn. “Thứ sức mạnh bọn Noxus vẫn khoe khoang? Toàn là lừa gạt…”
“Ta biết ngươi hăng hái lắm, người anh em,” Kayn khạc ra. “Nhưng làm thế này sao? Bám đuôi ta, hy vọng chia sẻ vinh quang của ta?”
Không có thời gian để răn đe thêm. Đoàn người đang đến gần.
“Biến đi cho khuất mắt, Nakuri. Ta sẽ xử ngươi sau. Nếu ngươi sống sót.”
Sắc trời nhá nhem đủ để giấu đi đám thi thể đến khi đoàn người gần như đứng dưới chân cánh cổng.
“Dừng lại!” kẻ đi đầu hét lên, rút kiếm ra. “Tản ra! Ngay!”
Những kẻ khác bối rối xuống ngựa và Kayn lần đầu tiên trông thấy món hàng. Y như Zed miêu tả – bọc trong giáp lưới và vải bố, buộc chặt trên lưng một con chiến mã Vindor hùng tráng.
Kiên nhẫn là đức tính Nakuri không có, gã nhảy bổ xuống tên lính gần nhất. Kayn luôn chọn mục tiêu cẩn thận, hắn nhắm chuẩn vào tên cầm đầu, hạ gục đối thủ bằng thanh kiếm của chính kẻ đó.
Hắn quay lại chỗ con ngựa, nhưng lưỡi hái đã biến mất.
Không. Hắn đã đi quá xa để thất bại rồi.
“Kayn!” Nakuri gào lên trong lúc gã đánh ngã từng tên lính một. “Đằng sau ngươi kìa!”
Một gã Noxus đã giải phóng thanh vũ khí trong tuyệt vọng. Con mắt đỏ rực lộ ra, bừng bừng cơn thịnh nộ phi nhân loại. Mắt tên lính trợn tròn, gã điên cuồng chém vào đồng đội. Rõ ràng gã không thể kiểm soát được và đang cố gắng vô ích để thoát khỏi lưỡi hái.
Tin đồn là thật.
Lại viện đến ma thuật hắc ám, Kayn nhập vào thân thể rúm ró của tên lính Noxus bị Darkin thôn tính. Trong chưa đến một phần ngàn giây, hắn nhìn thấu qua con mắt của thực thể không tuổi này, chứng kiến hàng thiên niên kỷ gieo rắc đớn đau và thống khổ, rên la và than khóc. Nó là cái chết tái sinh hết lần này đến lần khác. Nó là cái ác thuần khiết nhất. Nó phải bị ngăn chặn.
Hắn bay ra khỏi những gì còn lại của gã Noxus – đống xương thịt đã bị biến thành vảy cứng rồi vỡ vụn thành từng mảnh đen kịt và bụi đất. Chỉ còn lưỡi hái nằm đó, con mắt đã nhắm lại. Kayn vươn tay cầm lấy nó trong lúc Nakuri giải quyết lũ còn lại.
“Người anh em, dừng tay!” gã hét lên, vẩy máu khỏi thanh đoản kiếm. “Cậu làm gì đó? Cậu đã thấy những gì nó làm rồi! Nó phải bị phá hủy!”
Kayn nhìn thẳng vào mặt gã. “Không. Nó là của ta.”
Cả hai đứng đó, không ai chịu lùi bước. Bên ngoài tường thành, chuông báo động bắt đầu rung lên. Thời gian như kéo dài ra.
Nakuri cầm ngược thanh đao. “Mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây, người anh em?”
Thế rồi, lưỡi hái nói với Kayn. Nó dường như chỉ vang vọng trong tâm trí hắn, nhưng đôi mắt mở lớn của kẻ đối diện chứng tỏ gã cũng nghe được.
“Ai sẽ chứng tỏ mình xứng đáng đây?”
Kayn tạo ra những ngón tay từ hắc ám, chụp lấy thanh vũ khí, tung nó lên trời đêm trước khi rơi vào bàn tay đang mở sẵn chờ đợi của hắn. Cảm giác như thể nó là một phần cơ thể hắn, như thể nó luôn là một phần cơ thể hắn, như thể hắn được sinh ra để nắm giữ nó. Hắn thoải mái xoay xoay lưỡi hái và chỉ nó vào cổ Nakuri.
“Làm điều ngươi phải làm đi.”