Truyện thần Ornn: Ba Chị Em nhờ giúp đỡ (Chương 3)

Một lần, có Ba Chị Em cần Ornn giúp cứu thế giới của họ. Tuy nhiên, Ornn chẳng quan tâm đến việc giúp bất kỳ ai cứu bất kỳ thế giới nào ở bất kỳ đâu cả. Ông có lý do cá nhân, và cũng không giải thích chi tiết. Nhưng điều đó không ngăn Ba Chị Em lặn lội nhiều ngày đêm đến cầu viện.

“Những sinh vật ma thuật to lớn và ác độc đang rình rập bộ tộc của chúng tôi,” Chị Cả nói. Mắt bà chất chứa hung dữ và chiến tranh. “Chúng muốn hủy diệt tất thảy và chiếm lấy thế giới này cho riêng mình!”

“Nghe có vẻ thành vấn đề đấy,” Ornn đáp. Ông vẫn cắm cúi vào lò rèn.

“Vậy ông sẽ chiến đấu cùng chúng tôi chứ, và dùng sức mạnh của ông giết sạch lũ quái vật?”

Ornn làu bàu. Nó nghĩa “không” theo cách chặn đứng mọi câu bàn luận gì thêm. Ai cũng hiểu. Nếu nghe tiếng làu bàu này, các cháu sẽ thấy Chị Cả thật khôn ngoan khi không đẩy vấn đề đi xa hơn.

“Đám sinh vật đó theo dõi chúng tôi từng bước một,” Chị Thứ nói. Giọng bà ẩn hiện hy vọng và trí tuệ. “Tôi xin nhờ ông cầm cây thuổng từng tạo nên con sông vĩ đại kia, và dùng nó để đào con mương sâu nhất thế giới này. Rồi chúng tôi sẽ tự dụ lũ quái vật xuống rãnh, và giải quyết vấn đề của chúng tôi.”

Ornn làu bàu. Nó nghĩa là “ta sẽ đào cái rãnh đó,” và tất cả nên ngừng nói ngay lập tức. Ai cũng hiểu. Nếu nghe tiếng làu bàu này, các cháu sẽ thấy Chị Thứ thật khôn ngoan khi không đẩy vấn đề đi xa hơn.

Thế là Ornn đào cho họ con mương, bởi một cái rãnh cực sâu có thể khiến cảnh quan thêm phần đẹp mắt. Vả lại, đằng nào ông cũng đã định đào một cái, và địa điểm họ đề xuất không tồi chút nào. Khi làm xong việc, ông bỏ đi mà chẳng nói thêm câu nào với Ba Chị Em, ông đã nói quá nhiều rồi.

“Cái rãnh sâu thật,” Chị Thứ nói. “Cầu cho nó đủ sâu.”

Gió thổi từ vực thẳm mới đào với tiếng rú gào quái dị, như thể muốn nói thế là đủ. Nếu nghe tiếng vực thẳm rú gào, các cháu sẽ thấy thật khôn ngoan khi không ai mò xuống để đo độ sâu của nó cả.

Vài năm sau, Ba Chị Em quay lại. Họ trông mệt mỏi rã rời, dường như do cuộc chiến với kẻ thù.

Lần này, Em Út nói. Hơi thở băng giá của bà nhắc Ornn nhớ đến những ngày khô lạnh thật lâu trước đây. “Ornn, Người Xây Nên Mọi Thứ,” bà cất tiếng.

“Ta không xây nên mọi thứ,” Ornn càu nhàu. Lại một lần nữa, ông vẫn cắm cúi vào lò rèn. “Chỉ một số thôi.”

Em Út tiếp tục. “Hôm nay chúng tôi đến chỉ để nhờ một việc đơn giản thôi. Cái rãnh ông đào sâu và rộng đến nỗi chúng tôi không xây nổi một cây cầu nào bắc qua nó cả. Xin dạy tôi cách xây một cây cầu không bao giờ bị phá hủy, và tôi sẽ tự làm mọi việc.”

Ornn nhướn mày. Ông dò xét đôi mắt Em Út. Ông không tin bà ở bà có mùi ma thuật, và ma thuật luôn khiến những thứ vững chãi suy yếu đi. “Có rất nhiều thợ xây cầu thừa khả năng. Đi làm phiền họ đi.”

“Những thợ xây cầu khác không thể làm ra cây cầu với loại đá chúng tôi có,” Em Út đáp. “Họ bảo nó rơi xuống từ bầu trời, và họ cố gắng hết sức cũng không rèn giũa nó được.” Rồi bà đưa ra một miếng kim loại lấp lánh ánh sao.

Nếu nhìn thấy miếng kim loại, các cháu sẽ thấy thật khôn ngoan khi cho rằng chỉ Ornn mới chế luyện được vật liệu này, bởi nó ngoan cường và bất khuất chẳng kém gì ông cả. Ornn đồng ý, nhưng ông sẽ làm một mình, và ông yêu cầu trả công bằng chính thứ kim loại kia.

Em Út trao nó cho ông, và ông dùng nó để rèn ra một công cụ giúp xây cầu.

Với công cụ đó, và chỉ công cụ đó mà thôi, Ornn xây xong chiếc cầu. Chị Thứ thấy ân hận vì lời nói dối của Em Út—vì họ hoàn toàn chẳng cần một cây cầu. Bà hỏi Ornn đây là loại công cụ gì.

“Ta dùng nó để đập,” Ornn đáp. “Nên ta sẽ gọi nó là ‘Búa.’ Nói thế đủ rồi.”

Khi ông đã đi khuất tầm mắt, Em Út đi dọc theo cây cầu, ngâm nga những chú ngữ lạ lùng suốt chiều dài của nó. Chúng biến cây cầu thành thanh giằng phong ấn lũ quái thú bên dưới vực thẳm. Tuy nhiên, Ornn đã đúng, ma thuật phá hỏng chất lượng công trình. Nếu Ba Chị Em cứ để yên đó, nó sẽ tồn tại vĩnh viễn. Trái lại, phù phép sẽ từ từ gặm nhấm lớp kim loại. Nhưng phải mất nhiều thế hệ, nên chẳng ai bận tâm quá làm gì, và Ba Chị Em thề sẽ không bao giờ nói về Ornn một lần nào nữa.

Trong lúc đó, Ornn nhận ra ông không thích bị người khác nhờ vả, nên đã ném cây thuổng xa hết mức có thể về phía tây. Nó rơi xuống chỗ nào thì ai mà biết được, và số phận của nó tan biến trong bóng tối.

Rồi ông quay sang phía đông và ném cây nĩa yêu thích đi xa hết mức có thể. Nó rơi xuống Đại Hải. Sau này, người ta đồn rằng một nhân ngư đã tìm được cây đinh ba đầy quyền năng dưới đáy biển, và vẫn dùng nó để cai trị vương quốc của mình.

Truyện thần Ornn: Ba Chị Em nhờ giúp đỡ (Chương 3)

Ornn đã sẵn sàng ném cây búa vào trời đêm, nhưng ông không chịu nổi việc đó và quyết định giữ nó lại. Nếu các cháu gặp Ornn và hỏi nó có phải công cụ yêu thích của ông không, ông sẽ la rầy các cháu vì suy nghĩ như trẻ con. Nhưng trong thâm tâm, ông dành nhiều tình cảm cho Búa hơn tất thảy những gì ông đã tạo ra.

“Bình minh đem đến những quả mọng căng tròn nhất và những con cá béo tốt nhất,” ta nói với bọn trẻ. “Chúng ta cần được nghỉ ngơi.”

Chúng đồng loạt ồ lên và năn nỉ ta kể một câu chuyện nữa. Chỉ một câu chuyện nữa thôi.

“Cũng chỉ còn một câu chuyện về Ornn,” ta bảo. “Chúng ta nên giữ nó lại cho một đêm khác…”

Chỉ khi chúng hứa sẽ làm tất cả việc nhà và không than phiền về việc bị mệt quá, ta mới nhượng bộ.

Truyện thần Ornn: Ba Chị Em nhờ giúp đỡ (Chương 3) - Ảnh 2

Truyện thần Ornn: Ba Chị Em nhờ giúp đỡ (Chương 3) - Ảnh 3

Truyện thần Ornn: Ba Chị Em nhờ giúp đỡ (Chương 3) - Ảnh 4

Truyện thần Ornn: Ba Chị Em nhờ giúp đỡ (Chương 3) - Ảnh 5