Giấc Mơ
Tôi cứ mơ mãi giấc mơ .
Mới đầu, nó đen như mực. Tăm tối đến nỗi tôi không chắc mắt mình có đang mở không. Như thể tỉnh giấc giữa lúc mất điện vậy. Từng chút ánh sáng thân thuộc vụt tắt, bị nuốt chửng hoàn toàn. Chỉ có tôi và màn đêm tận cùng.
Không thể chịu nổi, tôi cố vươn tay, hy vọng rằng đây chỉ là một thoáng bất tỉnh, rằng tôi có thể gạt bỏ gánh nặng đơn độc như thể gạt đi đống chăn dày. Nhưng bóng tối không suy suyển.
Chân tôi dẫm xuống đêm đen như thể nước trong giếng, từng giọt cô độc lạnh lẽo chạy dọc xuống sống lưng. Rồi tôi nhận ra chẳng có bề mặt nào để phá vỡ. Ngực tôi thắt lại. Nỗi hoảng loạn dâng trào, thật khó thở. Tôi chìm ngập cả đầu rồi. Rồi có ai hay cái gì đó rút nút chặn dưới đáy bóng tối, và tôi chìm sâu hơn vào trong màn đen. Miệng tôi mở ra, để hét, để kêu gào, nhưng chỉ có im lặng.
Tôi trông chờ điều gì khi miệng đang đầy hư vô nhỉ? Tim tôi đập quá nhanh rồi. Đúng lúc tôi chuẩn bị từ bỏ, đúng lúc tôi chuẩn bị buông xuôi, tôi cảm thấy họ.
Janna. Lulu. Poppy. Jinx. Tôi cảm nhận được ánh sáng của họ. Nó là hơi ấm, niềm vui, thoải mái, tiếng cười cuộn chặt vào nhau, chặt đến nỗi nó bắt lửa.
Mắt tôi đang mở. Có lẽ chúng đã mở từ đầu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực sự thấy được. Khuôn mặt của họ thật đẹp, thật yên bình. Họ đang ngủ, có lẽ đang mở, không chút vướng bận bởi bóng tối vây quanh chúng tôi. Tôi với tay tới, nhưng họ ở quá xa. Đó là lúc tôi nhận ra chúng tôi đang rơi.
Chân trời của một thế giới rộng lớn và xanh ngắt đang vùn vụt lao tới. Tôi không thể tập trung vào nơi chúng tôi sẽ hạ cánh, hiểm nguy đang đến quá nhanh. Lúc này thì tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Tất cả những gì tôi thấy là các chị em của tôi đang rơi. Bầu khí quyển của hành tinh bên dưới chúng tôi nóng rực, và ánh sáng của họ bùng cháy.
Tay tôi đau thấu xương. Tôi cố bắt lấy họ. Tôi cố chống cự, nhưng không ngăn được họ tiếp tục rơi. Tôi không đủ mạnh để giữ chúng tôi bên nhau. Không đủ cho họ. Đầu ngón tay tôi bắt đầu tỏa sáng và tan ra. Điều cuối cùng tôi thấy là biểu tượng của họ tối đi trong lúc ánh sáng của họ tan vỡ thành một cầu vồng những đốm sáng vụn.
Rồi tôi tỉnh giấc.
Tôi đang nằm trên giường, chăn ướt đẫm mồ hôi. Bóng tối đã biến mất, thay vào đó là quầng xám mờ mờ. Tôi đã ngủ mà để ngỏ một cửa số. Tôi đi lại chỗ đó và ngắm nhìn con phố bên dưới. Ánh sáng nhạt của những trụ đèn ngoài kia vẽ bóng tối lên tôi và căn phòng.
Ở trên tất cả sự tĩnh lặng ngủ say này là bóng tối. Tôi thấy nó im lìm, không ngừng lan rộng. Thật khó để thấy những vì sao từ dưới thành phố. Chỉ có vài chấm sáng nhỏ xíu. Nhưng tôi biết ngoài kia còn nhiều nữa. Ở đâu đó.
Tôi trở lại giường và đợi ánh bình minh. Tôi không ngủ. Không thể. Lại giấc mơ đó.
Luôn là giấc mơ đó.
CHƯƠNG 1
Hội Đồng Vệ Binh Tinh Tú
“Cậu tham gia cùng bọn mình không?”
Jinx đang nằm trên chiếc ghế dài ở sân sau, Shiro và Kuro đang gà gật trên bãi cỏ dưới chân cậu ấy. Khó mà nói cậu ấy có nghe thấy tiếng tôi không. Cặp kính râm lớn che hết mắt và lông mày. Một đầu tai nghe đang nhét bên tai trái, nhưng tôi có thể thấy đầu còn lại đang đu đưa bên cạnh.
Cậu ấy nghe thấy tiếng tôi.
“Này, vào trong không? Bọn mình sắp bắt đầu rồi đấy.”
Jinx thảy cục kẹo cao su vào miệng, nhai chóp chép và thổi vài quả bong bóng nhỏ, rồi từ từ thổi một quả thật lớn. Khi nó đủ lớn đến mức che hết cả cặp kính râm, cậu ấy cho nó nổ cái bốp.
“Mùa hè không kéo dài mãi đâu, Lux,” Jinx nói mà không ngoảnh lại. Cậu ấy vòng tay ra sau đầu. Những đám mây trôi phản chiếu trong mắt kính. “Tận hưởng hết trước khi nó đi mất đi.”
Cậu ấy quấn đuôi tóc quanh đầu ngón tay, thách tôi đưa ra thứ gì đó đáng để cậu ấy vào trong.
“Cậu nói đúng,” tôi đáp. Cậu ấy thích ý nghĩ rằng mình đúng. “Mùa hè sắp hết. Mình chỉ nghĩ chúng ta nên nói chuyện về… vài thứ. Trước ngày khai trường.”
Jinx mím môi, thổi một quả mâm xôi tung lên không.
Tôi không nên nhắc đến trường học. Ở đó thì chắc chắn là mất cậu ấy luôn.
“À,” tôi nói, thử một chiến thuật khác. “Mình chắc cậu không muốn cây kem que nào Poppy mang đến đâu nhỉ?”
Jinx ngồi dậy, gập ghế lại. Kuro giật mình tỉnh giấc, ngáp dài, và bắt đầu nghịch ngợm lăn lăn Shiro vẫn đang ngủ trên cỏ. Jinx đẩy cặp kính râm vĩ đại lên trán, tạo cảm giác như thể những ngôi sao bằng nhựa khổng lồ đang bắn ra từ đuôi tóc của cô.
“Kẹo que à?”
“Ừ,” tôi nói và bước vào nhà. “Hình tên lửa.” Tôi đóng cánh cửa kéo sau lưng rồi đi về phía bếp. Năm giây sau, tôi nghe tiếng cửa mở ra và đóng lại.
Cảm tạ các vì sao. Tính khí Jinx thất thường, nhưng về vụ ăn uống thì cậu ấy rất dễ đoán. Cả vụ súng đạn nữa.
Yên bình chỉ kéo dài chốc lát. Khi tôi bước vào bếp, Poppy đang đứng trên ghế trước cửa lò, lật bánh trên vỉ nướng, sự quyết tâm và tập trung của cậu ấy hiển hiện qua đường gân trên khuỷu tay và bàn tay siết chặt quanh cán dao. Một đường bột và sirô nối giữa cô với tủ lạnh và bàn làm bếp.
“Ơ, Poppy, chuyện gì thế? Mình mới đi có năm phút,” tôi nói trong lúc khuỷu tay của Jinx băng qua tôi, tạo thành một đường chim bay thẳng tới máy làm kem.
“Lulu bảo em ấy đói,” Poppy nói vọng qua vai. Cô nhún vai rồi chuyển sự tập trung về lại với việc lật miếng bột mỏng trước mặt. “Nên mình làm bánh.”
Lulu đang ngồi bên bàn ăn, một tay vẽ, tay kia cấu một miếng bánh to, chẳng bận tâm gì đến tấn thảm kịch xung quanh. Pix đang gặm một cái bút mực xanh không đậy nắp. Lulu gãi gãi đầu của linh thú mà không ngẩng mặt lên khỏi tác phẩm của mình.
“Nghe hay đấy, Chân Ngắn,” Jinx vỗ lưng Poppy rồi ngồi ườn ra một cái ghế, vơ ngay lấy một que kem hình tên lửa. “Làm cho mình một cái hình ngôi sao nhé? À không, một cái hình hỏa tiễn? Ồ, một hỏa tiễn hình ngôi sao thì sao? Thêm mấy dải cầu vồng nữa nhé!”
“Xem ai cuối cùng cũng quyết định tham gia cùng chúng ta này,” Poppy lẩm bẩm với tấm vỉ nướng.
Hỗn loạn. Hỗn loạn tột độ. Bột bánh bám trên tường. Làm sao chúng tôi cứu được vũ trụ nếu không biết phối hợp với nhau? Janna lặng lẽ rửa đống đĩa Poppy bày ra. Chị nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ trước bồn rửa. Zephyr ngồi trên bàn bếp cạnh cô, đang liếm sirô dính trên chân.
“Vậy,” tôi dò dẫm những chỗ còn trống trong bếp. “Mình nghĩ chúng ta nên nói chuyện về năm tới. Chuẩn bị khai trường rồi và…”
“Ê, đang vẽ gì vậy, Bé Lặp?” Jinx dướn người qua vai Lulu, lấy dĩa xắn trộm một miếng bánh. Cậu ấy không muốn nghĩ về tương lai tồi tệ thế, cậu ấy còn vờ chú tâm tới Lulu để lờ nó đi. Tôi cố không bật ra tiếng thở dài.
Tôi bắt đầu lại. “Như mình đã nói, chúng ta…”
“Sao rơi,” Lulu ngắt lời, hoàn toàn không bận tâm đến những gì tôi định nói. “Những ngôi sao mới đang đến.” Không cần nhìn lên, cô bé đẩy tờ giấy ngang qua bàn đến chỗ Jinx. Một giọt kem rỏ lên giấy khi Jinx ngó qua. Cậu ấy cười chế nhạo và để mặc nó trên bàn. Tôi thấy tờ giấy có hơn mười từ và chỉ một ảnh, nên tất nhiên Jinx hoàn toàn mất hứng với nó.
Tôi dừng chân đứng sau Lulu, lần đầu xem kỹ thứ cô nàng nghệ sĩ nhỏ bé của chúng tôi đã vẽ. Đó là một cánh đồng với cây cối quanh rìa. Năm người chúng tôi đang đứng trên đồng, ngước nhìn trời đêm. Janna dáng cao, tóc tím sẫm, Poppy cầm búa, và Jinx tóc đỏ buộc dài hai bên thì dễ nhận ra. Tôi đoán tôi là người tròn tròn tóc hồng. Tóc tôi thực sự bờm xờm ở hai bên thế hả?
“Em đây à?” tôi hỏi, chỉ vào người tóc xanh trên cánh đồng đom đóm xanh đen. Lulu gật đầu, bặm môi tập trung tô nền trời lam thẫm. Ở giữa những ngôi sao vẽ bằng bút chì còn có nhiều màu sắc hơn nữa.
“Đây thì sao?” Jinx hỏi, chỉ vào mấy điểm màu.
“Những ngôi sao mới, tất nhiên rồi,” cô bé nói, đảo mắt với Jinx. Lulu nhìn tôi. “Chúng ta đi được chứ?”
“Không còn những ngôi sao mới ở đây,” Poppy nói trong lúc lật một cái bánh khác.
Một tiếng loảng xoảng vang lên từ bồn rửa khi Janna tuột tay làm rơi cái đĩa. “Xin lỗi,” chị chụp lại được.
Tôi đi tới đứng cạnh chị. Qua cửa sổ nhà bếp, tôi có thể thấy mây đã tan hết; chỉ còn lại bầu trời mùa hè trống không. Nơi bồn rửa, Janna chà miếng rửa bát ở vòng ngoài của đĩa theo một quỹ đạo chậm rãi, đều đặn.
“Bắt đẹp lắm,” tôi nói, đưa cho Janna cái khăn trên bàn bếp. “Mấy thứ trơn trượt là khó giữ nhất.”
Janna nhìn tôi rồi nhìn xuống cái đĩa chị đang rửa. Má chị hồng lên, trái ngược hẳn với thái độ điềm tĩnh bình thường. Có chuyện rồi.
Chị gật đầu và đặt cái đĩa cực kỳ sạch lên giá đĩa. Chị gạt lọn tóc màu oải hương phía sau tai và lấy một cái đĩa đính đầy sirô ra khỏi chồng đĩa trên bàn bếp.
Đúng, chắc chắn có chuyện gì rồi.
Jinx, vẫn lơ đễnh như thường lệ, tiếp tục nhúng cả đống bánh vào sirô, thay kem chảy vào từng lớp một.
“Em biết chị ghét phải đồng ý với cái bậc cửa tóc lam của chúng ta thế nào đó,” Jinx nhét them một dĩa đầy vào miệng. “Nhưng Bé Lặp này, chỉ có chúng ta chống lại mọi điều xấu xa ở phần này của ngân hà thôi.”
Lulu đặt bút xuống và nhặt tờ bướm lên đưa cho tôi. Tôi cầm lấy, dùng khăn lau bếp chùi sạch chỗ kem Jinx vung vãi trên đó, để lại một dải cầu vồng ẩm ướt vắt ngang mặt giấy.
“’Hội Sao Rơi Hè Trại Targon. Cùng ngắm mưa sao bang ngày hè. Rời chốn thị thành và làm quên với những ngôi sao mới. Đủ loại trò chơi và giải trí. Cơ hội cuối cùng cho cuộc vui mùa hè’,” tôi đọc lớn. “Nó đươc lớp Thiên văn ở trường đại học tổ chức và mở cửa cho tất cả học sinh cấp ba trong vùng.”
Tôi ngẩng lên. Chẳng ai nghe cả. Lulu chúi đầu vào vẽ. Poppy và Jinx đang chất chồng them bánh lên đĩa, quyết tâm xem ai có thể ăn nhiều nhất. Tôi có thể thấy khuôn mặt Janna phản chiếu trên kính cửa sổ. Chị ấy lại bay lên trời rồi.
Mẩu giấy vo tròn lại trong tay tôi. Tôi thả lỏng ra, hơi xấu hổ vì đã siết quá chặt. Hạn cuối đăng ký tham gia trại hè là hôm nay.
“Cơ hội cuối cùng,” tôi tự nhủ. Tôi nhìn các cô gái của mình; mỗi người lại đi theo một hướng khác nhau. Họ sẽ không vui về chuyện này. Nhưng tôi là đội trưởng. Chuyện này sẽ tốt cho họ. “Sẽ tốt cho chúng ta,” tôi nói to quyết định của chính mình.
“Thu dọn hành lý đi, các quý cô,” tôi lên giọng, nở một nụ cười sáng chói. Vẻ tự tin này để diễn cho họ xem, cũng là cho chính tôi xem. Mọi người ngẩng lên, không rõ chuyện gì sắp xảy ra.
Tôi lôi điện thoại ra và bắt đầu quay số trên tờ bướm. “Chúng ta sẽ đi chào đón những ngôi sao mới.”
CHƯƠNG 2
Khu Trại Targon
“Em biết chị ghét phải đồng tình với cái bậc cửa tóc xanh lam của chúng ta ra sao,” Jinx nói khi cho một nĩa đầy bánh vào miệng. “Nhưng Bé Lặp này, chỉ có chúng ta đối đầu với tất cả những kẻ xấu xa ở phần này của ngân hà thôi.”
Lulu đặt bút xuống, cầm tờ giấy lên và đưa cho tôi. Tôi cầm lấy, dùng khăn chùi sạch những thứ Jinx làm dây lên, để lại một đường cầu vồng ẩm ướt vắt ngang đầu trang giấy.
Hội Sao Rơi Mùa Hè Ở Trại Targon. Ngắm mưa sao băng mùa hè. Rời khỏi chốn thị thành và làm quen với vài ngôi sao mới. Đủ loại trò chơi và giải trí. Cơ hội cuối cùng để vui vẻ trong ngày hè,” tôi đọc to. “Được tổ chức bởi lớp Thiên Văn ở trường đại học và mở cửa cho tất cả học sinh trung học trong vùng.”
Tôi ngẩng lên. Không ai thèm nghe. Lulu lại vẽ. Poppy và Jinx đang chất ngày càng nhiều bánh hơn lên đĩa, quyết tâm chứng tỏ xem ai ăn được nhiều hơn. Tôi có thể thấy khuôn mặt Janna phản chiếu trên tấm kính cửa sổ. Chị ấy lại bay lên trời rồi.
Mẩu giấy bị vo tròn lại trong tay tôi. Tôi thả lỏng người, cảm thấy xấu hổ khi cứ phải tiếp tục thế này. Hạn cuối để đăng ký là hôm nay.
“Cơ hội cuối cùng,” tôi tự nhủ. Tôi nhìn mọi người; mỗi người họ đã đi một hướng khác nhau. Họ sẽ không hài lòng lắm về chuyện này. Nhưng tôi là đội trưởng. Thế này sẽ tốt cho họ. “Sẽ tốt cho chúng ta,” tôi nói to quyết định của chính mình.
“Thu dọn hành lý đi, các quý cô,” tôi nở một nụ cười rạng rỡ. Vẻ tự tin này là để diễn trước họ cũng như để tôi diễn cho chính mình. Từng người nhìn lên, không rõ chuyện gì chuẩn bị xảy ra.
Tôi lôi điện thoại ra và bắt đầu bấm số trên tờ bướm. “Chúng ta sẽ đi đón vài ngôi sao mới.”
CHƯƠNG 3
Một Đội Tuyệt Vời
Bàn thông tin của khu trại được phủ vải màu tím thẫm. Mấy viên đá và quả thông được dùng để chặn những tờ bướm đủ loại. Ngồi sau bàn là một cô gái có mái tóc đen dài. Không, không phải một cô gái. Nhìn quá già để làm học sinh trung học và quá lạnh lùng cho một cái bàn bụi bặm ở trại hè. Hẳn là một nhà tài trợ của lớp Thiên Văn. Tôi nghe tiếng chân của Janna ngừng lại phía sau trong lúc tôi đi về phía ‘cô gái.’ Tôi coi đây là một dấu hiệu rõ ràng rằng tôi phải tự làm mọi thứ thôi.
Tôi đi đến cạnh bàn. Những cây thông cao và ánh mặt trời chiều muộn kết hợp nhau khiến cho dù tôi đứng ở đâu cũng có những luồng sáng chiếu thẳng vào mắt. Sáng tối tương phản khiên tôi khó nhìn rõ người ngồi sau bàn. Cô ta chẳng buồn đi ra khỏi bóng tối, thay vào đó còn có vẻ thích thú khi tôi không thể tìm một chỗ đứng tử tế mà nói chuyện.
“Chào,” tôi nói, đưa tay ra một hướng đại khái tôi nghĩ cô ấy đang ở đó.
“Tên.”
Hồi đáp không thân thiện cho lắm. Cách chỗ tôi dự kiến hơn một bước về bên trái. “Lux,” tôi trả lời, hơi bối rối. “Luxana. Nhóm của tôi là…”
“Hừm… Chị Em Tinh Tú,” cô gái ngắt lời. Giọng cô đậm chất chế giễu và phản đối. “Đúng là… một cái tên đáng yêu. Các cô là hai người cuối cùng đăng ký nhận chỗ. Các thủ lĩnh thường là người đầu tiên chứ.” Cô ta thở dài một tiếng để nhấn mạnh thêm.
Mặt trời và hành tinh cuối cùng cũng thẳng hàng, cho tôi chút bóng râm để nhìn rõ người đối diện. Soi kỹ hơn, tôi lại thấy thích phiên bản chỉ tiếng không hình. Cô ta bặm môi lại như thể vừa ăn phải thứ gì đó ghê lắm, nhưng vẫn đủ lịch sự để không phun nó ra. Một tấm thẻ tên với những chữ cái ngay ngắn: Syndra.
“Xin lỗi,” tôi thử lại, cố gắng để giọng mình nghe tự tin hơn. Tôi biết mình nên bảo tất cả đi cùng nhau. “Tôi ở lại để đảm bảo hành lý của chúng tôi được dỡ hết xuống. Những người còn lại hơi phấn khích quá trong việc thăm thú khu trại.”
Tôi cảm thấy đầu ngón tay Janna chạm vào cánh tay tôi, tỏ ý ủng hộ. Tôi ngoái lại nhìn chị. Khuôn mặt thường ngày điềm tĩnh giờ đang cau lại với cô gái ngồi sau bàn. Tôi ngó hai người một lần trước khi quay về với cuộc đối thoại.
“Giờ chúng tôi ở đây cả rồi,” Janna nói cụt ngủn.
“Tốt,” Syndra nói mà hoàn toàn không có ý đó. “Ô 2016. Vài người trong nhóm các cô đã có mặt ở đó. Ngoài ra còn một cô nàng ồn ào ở bên hồ nữa. Tôi chắc cô ta là một trong các cô.”
Jinx. Tuyệt thật.
Syndra vươn người nhặt vài tấm giấy màu. Cô ta ngừng lại, nhìn lên khi tôi không ngay lập tức thừa nhận trách nhiệm với Jinx.
“Có thể các cô sẽ muốn ờ, giải quyết chuyện đó,” cô ta nói. “Đây là bản đồ và lịch trình. Thời điểm xem mưa sao băng đẹp nhất bắt đầu sau nửa đêm.”
Syndra đưa tôi một chồng giấy, mắt cô ta nheo lại khi nhìn tôi đánh giá lần cuối. Rõ ràng là tôi không được như mong đợi. “Cô hiểu là các thủ lĩnh phải có trách nhiệm giữ cả nhóm ở bên nhau khi trời tối đi, đúng không?”
“Vâng,” tôi líu ríu nói. Tôi ngốc nghếch gật đầu như một đứa trẻ. Tôi hắng giọng, cố tìm lại giọng mình. “Tôi hứa mình sẽ giữ mọi người bên nhau.”
Như thể hẹn trước, một nhóm bốn người đi vào. Giống như một siêu tân tinh xuất hiện giữa khu trại vậy. Một dàn người tham gia cắm trại bắt đầu tụ tập lại phía sau họ. Không trách được; tôi cũng chẳng thể rời mắt khỏi họ.
“Đây là một đội để cô học hỏi đấy,” Syndra thẳng thừng nói. Tôi nhìn vẻ mặt chê trách của cô tan ra thành một nụ cười. “Ahri!” cô réo lên.
Ngôi sao ở trung tâm chòm tinh tú đang lại gần ngẩng lên. Cô gạt lọn tóc màu hoa đào hoàn hảo đang che mắt, và mỉm cười. Một người cao ráo tóc đỏ, một cô gái lặng lẽ với mái tóc xoăn màu xanh bạc hà, và một anh chàng tóc vàng đáng yêu vây quanh vị thủ lĩnh nổi tiếng. Hiển nhiên là nhóm này hơn hẳn nhóm của tôi, họ hút người theo như nam châm hút sắt. Không chỉ vì từng người đều hết sức tuyệt vời, mà còn vì họ thoải mái ở bên nhau. Tôi không kìm lòng được. Tôi ghen tị đến mức hai hàm răng nghiến chặt.
“Syndra,” Ahri nói. “Chị làm xong hết rồi à? Bọn em không thấy chị trong chuyến đi dạo buổi chiều.”
“Chị phải đợi mấy người đến trễ,” Syndra nhìn tôi nói.
“Vâng,” tôi nói. “Rất xin lỗi.” Tôi quay sang Ahri, mỉm cười và chìa tay ra. “Chào. Tôi là Lux. Cậu chắc là…”
“Tốt,” cô ta nói, kết thúc cuộc đối thoại trước cả khi nó có cơ hội bắt đầu. Cô ta nhìn bàn tay chìa ra của tôi chơi vơi giữa khoảng không trước mặt thêm một lúc nữa, để cho vẻ lúng túng của tôi in vào mắt mọi người. Cuối cùng, những ngón tay thuôn dài hoàn hảo của cô chạm vào tôi trong một cái bắt tay nửa vời. “Đã bị mê hoặc, tôi chắc chắn đó.”
Ahri quay sang Syndra, hoàn toàn cho tôi bay khỏi cuộc nói chuyện.
“Vâng,” tôi nói to hơn một chút. “Rất vui được gặp cô.”
Cơn gió thoảng bắt đầu thổi qua khu trại và tôi quay phắt đi, chọn một hướng để rảo bước, bất kỳ hướng nào ra xa khỏi bàn thông tin.
Đó chính là lúc tôi đâm sầm vào Janna. Tập giấy bay tứ tung. Quá nhiều thứ để não bộ xử lý. Một lần nữa, tôi lại ngồi phịch xuống cỏ, nhìn lên Janna. Chỉ là lần này sự khó chịu của tôi bay biến trước biểu cảm trên khuôn mặt chị.
Vẻ cau có ban đầu đã được thay thế bởi gương mặt giận dữ u ám. Làn gió nhẹ quanh chúng tôi trở thành một cơn gió giật dữ dội hơn.
“Chị phải đi dạo một lát,” Janna nói. Chị ấy không hỏi tôi. Chị ấy còn không nhìn xuống chỗ tôi. Kỳ lạ thật. Tôi chưa từng thấy Janna… giận đến thế.
“Nhưng Janna,” tôi nhặt vội những tờ bướm và cố gắng gỡ mái tóc rối bời ra khỏi miệng. “Họ vừa bảo chúng ta phải ở bên nhau.”
Quá trễ, Janna đi xuống một con đường tối mò, đem theo cả cơn gió. Từ phía sau lưng, tôi nghe tiếng Syndra bật cười. Tôi hy vọng Ahri phải nói điều gì đó thông minh hơn. Tôi liếc nhìn lại, và bắt gặp Syndra đang nhìn thẳng vào mình. Và mỉm cười.
Tôi quay đi, tập trung vào việc gom tập giấy đủ màu lại, để mặc con đường đầy những tờ giấy bay tứ tán đưa tôi đi xa khỏi đây nhất có thể.
CHƯƠNG 4
Ai Cần Bản Đồ Chứ?
Tờ giấy cuối cùng cuộn tròn dưới bóng một cái cây. Thay vì cúi xuống nhặt, tôi ngồi trên một đụn lá thông, dựa người vào thân cây. Trước mặt tôi là hồ, nhưng giờ khi đã ngừng di chuyển tôi nhận ra mình chẳng biết mình đang ở đâu nữa.
Tôi cọ lưng vào lớp vỏ cây xù xì. Chuyến đi không diễn ra như tôi muốn. Chúng tôi còn chẳng ở bên nhau chứ đừng nói đến việc làm việc theo nhóm.
Mặt tôi nóng bừng. Cổ họng nghẹn lại. Ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ đằng trước hơi nhòa đi. Tôi thấy nước ngấn trong mắt.
Tôi bắt đầu rà soát lại tập giấy để mình phân tâm khỏi giây phút ủy mị chợt đến.
“Không có lấy một cái bản đồ ngu ngốc nữa.” Nỗi thất vọng của tôi bật ra trong một tiếng than thở. “Làm sao tôi làm thủ lĩnh được nếu còn không biết mình đi đâu nữa.”
“Eo. Bản đồ bị đánh giá cao quá rồi.” Giọng con trai phá vỡ tiếng ồn xa xa của những người cắm trại. Tôi ngước lên. Tuyệt. Là anh chàng tóc vàng dễ thương trong đoàn tùy tùng chói sáng của Ahri. Tôi đứng phắt dậy và lấy tay quệt nước mắt.
“Nhưng, nếu cậu thực sự cần một cái, tình cờ tớ lại có nè.” Cậu ta đưa tôi một tấm bản đồ khu trại hơi nhăn nhúm. Chỗ của nhóm tôi được khoanh tròn và đánh số rõ ràng bởi nét chữ viết tay ngay ngắn của Syndra. Nụ cười của cậu ta hơi méo đi một chút. “Tớ giỏi tìm đồ bị mất lắm. Tớ là Ezreal. Cậu có thể gọi tớ là Ez.”
Tôi gật đầu, cố nén tiếng sụt sịt. Cậu ta vẫn mỉm cười. Cậu ta đang tán tỉnh tôi chắc? Tôi nhìn quanh. Cậu ta rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra và đưa cho tôi.
“Cảm ơn,” tôi lúng túng. Dù ở dưới bóng cây thông, mắt cậu ấy vẫn thật xanh.
“Cậu có thể giúp tớ tìm đội của tớ.” Tôi chỉ chỉ rừng cây xung quanh. Góc nhỏ của khu trại này chẳng có ai ngoài hai chúng tôi. “Hình như mọi người đi lạc cả rồi, trừ tớ và cậu.”
“Nghe quá hay luôn.” Cậu ta gạt một lọn tóc vàng che mắt và phác một cử chỉ lịch thiệp về phía con đường. “Cậu là Lux, đúng không? Nghe như ánh sáng vậy?”
“Ừ,” tôi gật đầu. Nếu mà cậu ta biết. “Mẹ tớ thích mấy cái đèn bàn lắm.” Tôi cảm thấy sự tự tin trở lại, thứ mà Jinx không ngừng than phiền rằng nó cực kỳ phiền toái. Tôi nhìn qua và thấy nụ cười tự mãn của cậu ta nhạt đi mất một giây. Cậu ta không chắc liệu tôi có đang trêu cậu ta không. Giờ thì đến lượt tôi mỉm cười. Tôi đang cười quá nhiều thì phải?
“Tớ chỉ đùa thôi,” tôi nói.
“Chắc rồi, đèn cũng hay mà,” cậu ta nhẹ nhõm đáp. “Nhưng không phải loại ánh sáng tớ thích.”
“Cậu có loại ánh sáng ưa thích cơ à?”
“Thôi nào, ai chả có chứ?” Nụ cười tự mãn đã trở lại. Con đường mòn nhỏ chúng tôi đang lần theo sắp dẫn đến một con đường lớn hơn dẫn từ hồ tới khu trại chính.
“Cậu định nói cho tớ hay tớ phải đoán đây?” Thật ngớ ngẩn, nhưng tôi hoàn toàn quên đi mình đã tủi thân thế nào vài phút trước. Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến khu trại, tôi không lo lắng về bất kỳ thứ gì, kể cả việc trượt chân ngã.
Đúng lúc đó, Jinx xuất hiện, với nụ cười ranh mãnh trên mặt cùng mái tóc đẫm nước hồ. Môi cậu ấy bặm lại khi thấy Ezreal bước ra khỏi bóng tối.
“Ê, bạn Lux. Tìm được bạn mới hả?” Jinx đập vào vai tôi, khiến tôi giật mình trở về thực tại và suýt nữa là nuốt cả lưỡi khi cố trả lời cậu ấy.
“Jinx, đây là Ez,” tôi ho khù khụ, cố lấy hơi. “Ez, đây là Jinx.”
Ezreal chìa tay ra cho Jinx. Jinx chấp nhận thử thách và bóp thật mạnh, siết chặt ngón tay của cậu ta và lắc tay cậu ta lên xuống như thể một trận vật tay ngược vậy. Trước sự ngạc nhiên của Jinx, Ez điềm nhiên tiếp nhận màn bắt tay lạ lùng đó.
Jinx kéo cậu ta lại gần hơn. “Cho tôi hỏi nhé, ý đồ thực sự của cậu với Lux của chúng tôi là gì?” cậu ấy thì thầm đe dọa nhưng đủ lớn cho tất cả chúng tôi nghe rõ.
Tôi thấy mặt mình giờ còn hồng hơn cả mái tóc nữa.
“Chúng tôi… Chúng tôi…” Ez lắp bắp. “Chúng tôi chỉ đang nói chuyện về loại ánh sáng ưa thích. Cậu… Cậu có không?”
Cứu bồ giỏi lắm, Ez. Nếu có thứ gì có thể đánh lạc hướng Jinx, thì đó là nói về bản thân.
“Ồ, quá dễ,” Jinx nói. Cậu ấy thả lỏng và buông tay Ezreal ra. Ez mở tay ra nắm tay lại, kiểm tra xem chúng còn hoạt động bình thường không.
“Thật hả?” tôi ngạc nhiên nói. “Cậu có loại ánh sáng ưa thích?”
Jinx quay sang tôi. “Tất nhiên. Ai chả có chứ?”
Ezreal nhún vai. Nụ cười tự mãn trở lại.
“Ezreal, mọi chuyện ổn chứ?” một giọng nói lạnh lùng cất lên. Giờ thì vui phải biết đây. Cô nàng cao ráo tóc đỏ, ngôi sao thứ hai trong nhóm Ahri đang tiến lại từ phía khu trại chính. Trông cậu ấy không có vẻ hài lòng với bất kỳ ai trong số chúng tôi. Đặc biệt là Jinx.
“Ổn cả, Sarah ạ,” Ezreal nói, cố gắng xoa dịu cô nàng tóc đỏ kia.
“Chào. Mình là Lux,” tôi phủi bụi đất trên tay và chìa ra. Mắt cậu ta nheo lại và đột ngột tôi cảm thấy như mình đang bị soi dưới kính hiển vi. Và, tất nhiên, khi căng thẳng, tôi không thể ngừng nói. Những từ ngữ bắt đầu tuôn ra như thể ai đó mở vòi nước. “Ờ, à, rất vui được gặp cậu, Sarah. Tóc cậu nhìn đẹp thật đó! Mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hợp với màu đỏ, nhưng cậu thì… oa.”
“Miss Fortune,” cậu ta ngắt lời. “Sarah là để bạn bè gọi thôi.” Từ vẻ mặt của cậu ta, tôi rõ là không thuộc loại đó.
“À, tất nhiên rồi. Mình là Lux. Mình đã nói chưa nhỉ? Mình chỉ đang đi quanh tìm đồ ăn cho cả đội và bị lạc chút xíu.” Tôi dò theo một tờ giấy trong tay để xem thông tin. “Ừ, đồ ăn cho cả đội ở ngay trong lều này. Hình như có bánh quy sôcôla và… và… cam.”
“Tôi ghét cam,” Miss Fortune lạnh lùng nói. Cậu ta nhìn Ezreal. “Ahri muốn chúng ta đi hết vòng ngoài trước khi trời tối.”
Ezreal cúi chào rất kịch. “Vâng, vâng, thưa đội trưởng.”
Miss Fortune đảo mắt và bắt đầu quay về khu trại. Jinx kéo tôi đi theo hướng ngược lại.
“Gặp cậu sau nhé, Lux,” Ezreal nói và bắt đầu rảo bước đi theo Miss Fortune.
Không kìm được, tôi gọi với theo. “Cậu đã nói loại cậu thích đâu!”
Ezreal dừng lại, hất mấy sợi tóc đang che mắt, và khum tay vào nhau.
“Ánh Sao,” cậu ấy hét. Từ khoảng cách này tôi vẫn thấy rõ nụ cười nửa miệng của cậu ấy. Rồi cậu ấy quay lại đuổi theo Miss Fortune.
“Hừ,” Jinx trầm ngâm. “Mình cứ nghĩ hắn sẽ nói hai dải cầu vồng chứ.”
Giờ thì đến phiên tôi đảo mắt. Tôi đấm nhẹ vào cánh tay cậu ấy.
“Nào, đi tìm ít bánh quy đi.”
CHƯƠNG 5
Những Câu Chuyện Ma
Gần tối tôi và Jinx mới về đến trại. Qua cách Poppy bận rộn bên đống củi, tôi dám nói cậu ấy không hài lòng. Jinx nhai rôm rốp một cái bánh quy khác, báo hiệu chúng tôi đã tới.
“Lâu quá đấy,” Poppy càu nhàu. Cậu ấy nhặt một khúc củi nữa lên để chẻ.
“Ôi. Các chị đây rồi!” Lulu nhảy xuống khỏi gốc cây cô bé đang ngồi và chạy lại ôm tôi. Ít nhất cũng có người mừng khi thấy chúng tôi.
“Đừng lo, Bam Bam,” Jinx ném túi cam lên bàn dã ngoại. “Chị mang cam và bánh quy về đây.” Jinx nhìn vào trong túi và lấy ra miếng bánh quy còn chưa bị ăn. “Ý chị là, chị mang cam và một cái bánh quy về đây.”
Jinx bẻ nó làm đôi, cho Lulu một nửa và giữ nửa còn lại.
“Đây nhé, đừng bảo là chị không biết chia sẻ đấy,” cậu ấy nói.
Lulu nhìn Jinx, mỉm cười. Poppy rên lên một tiếng.
“Được rồi,” Jinx thêm vào, “Nhưng chỉ vì nhóc còn điên hơn cả chị thôi.” Cậu ấy đưa nốt cho Lulu nửa còn lại. “Và vì chị không muốn Poppy được miếng nào cả,” cậu ấy thì thầm lớn tiếng. “Ê, không phải chúng ta định đốt thứ gì đó hả?”
“Ý cậu là lửa trại,” tôi nói.
“Ừ, cái đó đó.” Jinx lục lọi trong cái túi Sao và Đạn của cậu ấy. Tôi nghe thấy tiếng Kuro kêu chút chít và tiếng động đặc trưng của cò súng.
“Này.” Tôi lắc đầu, “Không dùng sức mạnh.”
“Mất cả vui.” Jinx đảo mắt. Poppy bật cười giữa mỗi lần bổ rìu xuống.
Janna lúi húi bên đống lửa trại với một que diêm và một bó lá thông khô. Sau vài giây, lá thông bắt lửa. Một cụm khói mỏng bay lên và Janna thổi nhẹ, khiến cành cây ở giữa bốc cháy. Chị ấy cho nắm lửa vừa đốt lên vào đống củi ở trung tâm vòng tròn và trao cho Jinx một nụ cười vui vẻ.
“Thế không phải là ăn gian sao?” Jinx thả túi bánh quy trống trơn lên bàn với một tiếng thở dài và bắt đầu nhìn quanh tìm một cái que. “Sao cũng được. Chúng ta có đem theo kẹo gôm mà nhỉ?”
Poppy xếp những khúc củi được chẻ gọn gàng thành một đống bên cạnh Janna. “Không phải cậu chỉ mang mỗi kẹo gôm thôi sao?”
“Đúng rồi,” Jinx nhớ ra. Cậu ấy lục lại hành lý và lôi ra một túi kẹo gôm, ghép bốn cục lại thành một cái que thuôn dài. “Tớ còn mang cả khăn tắm nữa nhé, Chân Ngắn. Tớ có trách nhiệm mà.”
Tôi ngồi xuống trên một gốc cây cạnh Janna. Chị ấy trông khá hơn trước.
“Chị ổn chứ?” tôi hỏi. Chị ấy gật đầu.
“Chị nghĩ chị chỉ cần ít không khí trong lành thôi.”
Tôi lấy tay chỉ rừng cây xung quanh và mỉm cười. “Em đoán chúng ta tới đúng chỗ rồi đó.”
Janna gật đầu đồng tình, nhưng không hứng thú lắm. Trước khi tôi kip hỏi thêm, Lulu đã phủi vụn bánh quy trên tay và trèo lên ngồi cạnh Janna.
“Kể chuyện cho bọn em đi, Janna,” cô bé nói.
“Chị không biết chuyện gì cả, Lulu.”
“Chuyện ma thì sao, Janna,” Jinx thêm vào, “Chị lớn tuổi rồi. Chắc chị phải biết vài con ma chứ nhỉ?”
Janna nhướn mày với Jinx.
“Đi mà?” Lulu nài nỉ.
Janna thở dài. Xem ra chẳng ai từ chối được Lulu cả.
“Được rồi,” Janna bắt đầu. “Ngày xửa ngày xưa, có một ánh sáng đơn độc chống lại bóng tối.”
“Là Ngôi Sao Đầu Tiên ạ?” Lulu hỏi.
Janna gật đầu.
“Phải. Ban đầu Ngôi Sao Đầu Tiên chỉ có một mình. Sau đó một thời gian, nó không một đơn độc nữa nên nó đem hết ánh sao của mình lan tỏa đi khắp màn đêm.” Janna nhẹ đưa tay ngang bầu trời, chỉ lên tấm màn sao trên đầu chúng tôi.
“Từ đó mà có chúng ta,” Lulu tự hào nói.
“Em. Chị. Động vật và cây cối. Kể cả Jinx nữa,” Janna mỉm cười thêm vào. “Mỗi người đều có một chút ánh sáng đó. Nó rất mạnh mẽ và Ngôi Sao Đầu Tiên biết nó cần được bảo vệ khỏi bóng tối. Những Vệ Binh Tinh Tú đầu tiên được chọn đều rất quyền năng và ngập tràn ánh sáng.” Giọng Janna hơi trầm xuống. “Nhưng cái gì sáng quá thường tắt rất nhanh.”
“Không phải chúng ta ở đây vì chuyện đó sao?” Poppy thắc mắc. “Bổn phận của chúng ta là bảo vệ tất cả ánh sáng của Ngôi Sao Đầu Tiên.”
“Phải,” Janna đồng ý. Chị ấy nhìn tôi. “Nhưng còn hơn cả bổn phận; đó là định mệnh. Và định mệnh của chúng ta là làm điều đó cùng nhau. Ngôi Sao Đầu Tiên biết sẽ khó khăn thế nào nếu chịu trách nhiệm cho quá nhiều thứ và làm hết nó một mình.”
“Đã có ai từng quyết định không đi theo dòng ờ, chống lại thứ định mệnh đó không?” Jinx chọc que kẹo gôm của cậu ấy vào một khúc củi cháy, để bắn ra vài đốm than hồng. Tôi thấy ngạc nhiên. Tôi không nghĩ cậu ấy chú ý đến gì khác ngoài mấy cục đường cháy.
“Từng có một Vệ Binh Tinh Tú quyết định mình đã chịu đủ vòng lặp này rồi. Cô ta không muốn quay về với ánh sao nữa. Cô ấy chỉ muốn cứ là mình thôi.”
“Chị làm em chú ý rồi đấy,” Jinx quay mặt lại chỗ Janna.
“Nghe nói cô ấy đến từ một nơi ngập tràn bóng tối,” Janna tiếp tục.
“Cô ấy có tìm được các chị em của mình, như chúng ta không?” Lulu hỏi.
“Có chứ,” Janna đáp. “Và vì ngân hà của cô ấy quá tăm tối, nên họ là tất cả với cô ấy. Họ sống hạnh phúc được một thời gian. Nhưng rồi có một trận chiến. Một thứ xấu xa xuất hiện, nhanh và mạnh kinh khủng. Cô ấy mất đi các chị em của mình trong trận chiến và chìm vào u sầu.”
“Chuyện đó cũng làm em buồn nữa,” Lulu sụt sịt.
“Chị cũng thế, Lulu.” Janna ôm cô bé. “Nhưng người ta kể rằng thay vì cứ mãi u sầu, cô ấy trở nên giận dữ và quay lưng lại với ánh sáng của Ngôi Sao Đầu Tiên. Họ nói cô ấy bám theo thứ xấu xa đó tới tận nguồn cội của nó, hy vọng mình tìm ra cách để đảo ngược định mệnh.”
Lulu rùng mình, ngồi sát Janna hơn.
“Cô ấy còn sống chứ?” Poppy hỏi.
“Chị không biết.” Janna nghĩ. “Nếu còn thì ánh sáng của cô ấy cũng khá già cỗi rồi.”
“Hơn cả chị sao, Janna?” Jinx chế nhạo.
“Đúng,” Janna giễu lại. “Già hơn cả chị.”
Lulu ngáp. “Chuyện này có thật ạ?” cô bé hỏi.
“Chị không chắc nữa, Lulu,” Janna khẽ đáp.
Thật tĩnh mịch. Tất cả những gì tôi nghe được là tiếng ngọn lửa lép bép trong lúc màn đêm phủ lên chúng tôi. Tôi quyết định phá vỡ sự im lặng.
“Mưa sao băng bắt đầu trong khoảng bốn tiếng nữa. Có lẽ chúng ta nên đi ngủ trước một chút,” tôi đề nghị.
Janna đỡ Lulu ngái ngủ dậy và dẫn cô bé về lều. Tôi đi theo chị. Poppy ngăn tôi lại và chỉ vào cái lều còn lại, trước khi chạy lên trước Janna.
“Cậu ở với Jinx,” Poppy nói khẽ. “Cậu ta ngáy to lắm. Chúc may mắn.”
“Tớ nghe thấy đó, Một Mẩu ạ,” Jinx nói, nhét thêm một nắm kẹo gôm vào miệng.
“Đừng lo,” Janna nói trong lúc dẫn Lulu vào trong lều. “Chị sẽ để ý em ấy.”
Tôi mỉm cười và lấy một xô nước dập lửa trại. Tôi nhìn lên. Không thể đếm hết số sao trời. Quá nhiều. Có lẽ còn có nhiều Vệ Binh Tinh Tú khác. Như chúng tôi. Thật tốt khi thấy mình không bị cô lập. Tôi lắc đầu xua đi hy vọng đó và đổ nước vào đống lửa. Nó kêu xì xì và bốc hơi khi than hồng bị nhấn chìm, để lại tôi một mình trong đêm.
Tôi bò vào trong lều. Jinx đang ngáy khò khò và tôi có thể nghe thấy Poppy bập bập môi bên lều kia. Không yên bình và tĩnh lặng cho lắm, nhưng chúng tôi đang ở bên nhau. Có bốn cái lỗ trên nóc lều. Qua chúng, tôi có thể thấy bầu trời. Tôi thử đếm số ngôi sao bên ngoài thế giới của chúng tôi.
Chưa đếm được đến mười thì giấc ngủ đã ập đến rồi.
CHƯƠNG 6
Giấc Mơ Trở Lại
Vẫn bóng tối đó, nhưng lần này giấc mơ lại khác một cách khủng khiếp.
Thay vì chỉ có tôi ở dưới đáy cái giếng cô độc ấy, giờ lại là tất cả chúng tôi. Lulu, Janna, Jinx, và Poppy. Chúng tôi đều lạc lối trong bóng tối. Vẻ điềm tĩnh của họ đã bị thay thế bởi hoảng loạn. Giọng nói bị bóp nghẹt của họ lẫn vào nhau, khẩn cầu tôi đưa họ ra.
Xa xa phía trên chúng tôi là vài ngôi sao. Ánh sáng của chúng chập chờn, gần như đang chớp tắt. Chúng gọi tôi, nhưng tôi không thể chạm tới. Tôi không thể cử động. Tàn tro sáng rực trút xuống như mưa. Chúng lấp lánh khi rơi xuyên qua kẽ ngón tay tôi. Tôi nhận ra đó là gì trước khi ánh sáng hoàn toàn tắt lịm.
Những biểu trưng của Vệ Binh Tinh Tú. Vụn vỡ và tan nát.
Gánh nặng vô hình đè chặt lên ngực tôi, xua hết không khí trong buồng phổi ra ngoài, đẩy tôi xuống sâu hơn nữa. Ánh sao phía trên lại nhạt thêm, ngày càng xa khỏi tôi. Gánh nặng cứ dâng lên hạ xuống, nhưng tay chân tôi hoàn toàn không thể cử động. Tôi bị mắc kẹt, đóng băng trong bóng tối.
Mọi thứ ngừng lại. Tôi tiếp tục chìm xuống.
“Vô dụng thôi,” giọng Poppy vừa khó chịu vừa mệt mỏi. Nghe cậu ấy ở rất gần, nhưng tôi vẫn không thể với tới.
“Đây. Để tớ cho cậu thấy phải làm thế nào, Tí Nị.”
Có tiếng kim loại, rồi tiếng chất lỏng rót ra. Tôi hít một hơi thật sâu khi nước lạnh ào qua người. Tôi chết chìm rồi. Lần này đúng là chết chìm rồi. Tôi lắp bắp, mở mắt ra. Chỉ là một giấc mơ. Đại loại thế. Cái thứ nặng nặng trên ngực tôi có hình dạng đặc trưng của Poppy.
Jinx đang đứng cạnh hai người chúng tôi, cái bi đông rỗng không nằm gọn trên tay. “Nhìn kia, thủ lĩnh can đảm của chúng ta tỉnh rồi.”
“Có cần phải làm thế này không, hai người?” Tôi chùi mắt và lấy khăn thấm nước ra khỏi túi ngủ.
“Lulu mất tích rồi,” Poppy nói nhanh.
Tôi đứng phắt dậy, ra khỏi lều và đi giày vào. Tôi mở cửa lều Lulu. Túi ngủ của cô bé trống không. Cả của Janna nữa.
“Janna còn không mang theo cây gậy tớ làm cho nữa,” Jinx nói, thực sự lo lắng. “Nếu bà già ấy ngã và không đứng dậy được thì sao?”
Đây còn tệ hơn cả giấc mơ nữa.
“Bọn tớ không thể đi tìm họ mà không có cậu,” Poppy nhấn mạnh. “Cậu đã bảo bổn phận của chúng ta là ở sát bên nhau.”
“Tớ muốn đổ một bi đông nước lên người cậu và xem chuyện gì xảy ra,” Jinx nói. Giọng cô tỏ ra chẳng quan tâm, nhưng gương mặt lại thể hiện điều ngược lại.
“Giờ đi được chưa?” Poppy kéo tay tôi.
Nằm trên gối của Janna là bức tranh Lulu vẽ chúng tôi đứng trên đồng cỏ. Tất cả đều ngước nhìn bầu trời. Những ngôi sao mới, Lulu đã nói thế. Bụng tôi quặn lại khi nhìn sát hơn. Lũ đom đóm. Những thứ sáng lung linh màu xanh lá cây và đen vây quanh chúng tôi. Tôi có cảm giác cực kỳ tệ về chuyện này.
Tôi nhìn Poppy và Jinx. Tôi không thể nhớ lần gần nhất họ cùng có biểu cảm này là khi nào. Rõ ràng là họ đang lo lắng. Chắc chắn có chuyện gì không ổn.
“Poppy, lấy búa đi. Jinx, đánh thức Shiro và Kuro dậy,” tôi nói. “Đến lúc đem hàng nóng ra rồi.”
CHƯƠNG 7
Sao Rơi
Ánh sáng từ cây trượng tốt hơn đèn pin nhiều, nhưng chẳng làm dịu được trái tim đang đập thình thịch của tôi. Tôi ngừng lại xem bản đồ. Quá tệ, Lulu hẳn đã tìm ra chỗ nào đó không ai nghĩ đến. Chúng tôi đã đi ra đến tận rìa khu trại.
“Có một khoảnh trống gần đây,” tôi nói. “Một trận lở đá đã khiến nó bị cách ly với phần còn lại của khu trại.”
“Nghe đúng kiểu một nơi tuyệt vời để chào đón những ngôi sao mới,” Jinx thở gấp. “Rõ là lũ ngốc.”
Poppy siết chặt cây búa. “Đi thôi.”
Khoảng cách giữa những thân cây lớn dần, cuối cùng mở ra một trảng cỏ thoáng đãng. Tôi hít sâu. Jinx khẽ huýt sáo.
Đẹp thật.
Màn sương mỏng phủ khắp chốn. Con đường mòn trải đầy hoa hồng dại. Những dải hoa xanh treo lơ lửng giữa sương mù. Những tảng đá hoa cương trắng lấp lánh ánh trăng và tô điểm cho trảng cỏ tối đen không khác gì một bầu trời sao. Bên trên, trận mưa sao băng vừa mới bắt đầu.
Ngồi giữa một tấm khăn dã ngoại kẻ carô màu đỏ trắng là cô bé tóc xanh Lulu. Em ấy còn mang cả cam theo.
“Ôi, cảm tạ Ngôi Sao Đầu Tiên. Cô bé đây rồi.” Một cơn gió nhẹ xua đi sương mù khi Janna bước ra từ sau cây thông cao bên cạnh chúng tôi. Chị ấy hẳn đã đi theo hướng đối diện. Trông chị có vẻ hụt hơi.
“Lux!” Lulu nhảy cẫng lên. Tôi không thể ngăn mình chạy đến chỗ cô bé. Tôi chạy nhanh đến mức mặt đất rung chuyển. Chờ đã… tôi ngừng chạy, mặt đất vẫn rung chuyển. Một quầng sáng xanh đen bắt đầu tỏa ra những đường ngoằn ngoèo bên dưới sương mù. Rung động trùng khớp với nhịp sáng.
“Lulu.” Tôi khó mà nghe được tiếng mình giữa tiếng gào thét của đất đá chuyển dời dưới chân.
“Chúng ta không đơn độc. Những ngôi sao mới đang tới, Lux.” Vẻ ngây thơ trong mắt Lulu biến mất. Cô bé cầm tay tôi. “Em đã thấy họ trong giấc mơ.”
Dù đang đứng kế bên tôi, giọng cô bé nghe thật xa xăm. Như thể cô bé vẫn đang ở trong giấc mơ ấy.
Jinx, Poppy, và Janna đứng bên rìa trảng cỏ. Mặt đất kêu lên nặng nề dưới chân tôi.
“Lùi lại!” tôi hét.
Báo động quá trễ. Những vết nứt vỡ ra thành khe sâu. Màn sương tách ra và một đàn côn trùng đen kịt to bằng con chó bò tới, rỉ ra thứ ánh sáng xanh ma quái.
Cây trượng trong tay, tôi bắn một chùm Ánh Sao vào sinh vật gần nhất. Tia sáng trúng ngay lớp vỏ của nó. Nó nổ tung thành một đống dịch xanh lờ nhờ.
“Ôi mẹ ơi,” tôi thì thầm. “Chúng có cánh.”
Tôi hét lên với những người khác. “Chúng có cánh! Không thể để chúng bay đến khu trại!”
“Woo-hoo.” Tôi nghe thấy tiếng Jinx hú lên phấn khích. “Shiro. Kuro. Ai đang thấy sôi máu lên nào?!” Tên lửa bắt đầu bắn ra trước cả khi cậu ấy nói hết câu. “Lên nào Chân Ngắn, đến giờ đập bọ rồi.”
“Không cần nhắc lại lần hai đâu, Đồ Thở Ra Tên Lửa,” Poppy hét trả.
Tôi thấy Janna lơ lửng cách mặt đất vài thước. “Bám vào, Lulu.” Tôi cảm nhận được những ngón tay của cô bé siết chặt quanh mình. Giọng của Janna vang vọng khắp cánh đồng.
“Vì sự thanh tĩnh!” Cơn lốc xoáy thổi tan sương mù khỏi trảng cỏ. Lũ sinh vật bị gió quật phải, đập mạnh vào những thân cây to tướng. Không còn bị che tầm nhìn, giờ tôi nhìn thấy nhiều những con bọ ghê tởm kia hơn tôi tưởng. Không giống như những đợt tấn công khác. Chúng tôi gặp rắc rối to rồi.
“Nhìn kìa, những ngôi sao mới!” Lulu hét lên.
Năm luồng sáng xẹt ngang bầu trời. Hướng thẳng đến chỗ chúng tôi. Tôi nhìn theo chúng vạch những đường cong chúc dần xuống. Chúng tách ra và hạ cánh hoàn hảo tại năm điểm trên trảng cỏ. Nhiều con bọ nổ tung khi bị chúng chạm đến.
Khi khói bụi dần tan, hàm tôi suýt nữa thì rơi xuống đất.
Là Ahri và đoàn tùy tùng của cô nàng. Miss Fortune, Syndra, Ezreal, cả cô gái có mái tóc màu xanh bạc hà lặng lẽ nữa.
“Cậu là Vệ Binh Tinh Tú?” tôi la lớn. “Các cậu đều là Vệ Binh Tinh Tú?” Không ai nghe thấy tôi giữa đám hỗn loạn. Một là thế, và ai cũng đang lắng nghe Ahri nữa.
“Đến lúc tỏa sáng rồi, các quý cô,” cậu ta nói. Riêng nụ cười thôi đã đủ thắp sáng trảng cỏ rồi. “Cả cậu nữa, Ezreal.”
Họ di chuyển như một thể thống nhất và hòa hợp. Miss Fortune giương cao khẩu súng lục trắng lấp lánh và nổ phát súng đầu tiên. Nó xuyên qua một con bọ, trúng tiếp con đằng sau. Đây là lần đầu tôi thấy cậu ta cười và tôi thầm cảm tạ các vì sao vì mình không phải mục tiêu chú ý của cậu ta. Ahri và Ezreal nhòa đi khi họ lướt ra lướt vào cuộc chiến. Lũ sinh vật hiển nhiên không đủ nhanh để bắt kịp. Ahri cười khúc khích và thổi một nụ hôn về phía một con quái vật to hơn. Nhìn còn không não hơn cả trước đây, nó bắt đầu chầm chậm đi lại chỗ cậu ta và những quả cầu ánh sáng cậu ta đang chơi đùa cùng. Tiếng khúc khích ngưng bặt khi cậu ta tung quả cầu vào nó, biến nó thành một đống dịch đen.
Syndra đứng phía sau một lúc, rồi nhập trận cùng ba quả cầu của chính cô ta. Điệu cười điên khùng của mấy quả cầu cũng không kém cạnh gì Kuro và Shiro cả. Ở trung tâm, cô gái với mái tóc màu xanh bạc hà giơ cao cây trượng dài, tích tụ Ánh Sao từ trên trời chiếu xuống. Khi nhìn cô, tôi thấy trái tim đang đập như đánh trống của mình chậm dần lại, việc hít thở cũng dễ dàng hơn. Quả cầu của Ahri chẳng chút nhọc công bắt được sinh vật cuối cùng, xóa sổ nó trong một cơn mưa giáp xác và dịch nhầy. Nhanh không kém gì lúc đội Vệ Binh mới xuất hiện, mọi chuyện kết thúc.
Ahri chụm ngón tay lại để triệu hồi các quả cầu, rõ ràng là không hài lòng trước sự yếu ớt của lũ bọ. Syndra tung hứng mấy con linh thú đồng hành của cô ta với vẻ ngạo mạn thường lệ.
“Một buổi làm đêm là xong hết nhỉ Soraka?” Ezreal nháy mắt với cô gái lặng lẽ. “Cảm ơn đã hỗ trợ mình nhé.”
Soraka giữ nụ cười bình thản và gật đầu với Ez.
Rõ là thỏa mãn với sự phấn khích này, Ez mỉm cười về hướng tôi trong lúc con linh thú có cánh của cậu ta chui trở lại găng tay. Miss Fortune thổi khói khỏi cặp súng lục và lờ cả hai đi.
Khoảnh khắc ngơi nghỉ chỉ được chốc lát bởi mặt đất bắt đầu rung trở lại. Trước khi tôi kịp đếm tới hai, đất nứt ra, hất tôi văng ra sau. Đầu tôi đập mạnh vào một khối gỗ.
“Au.” Tôi lắc đầu để xua đi tiếng ong ong giữa hai tai. Tôi khựng lại khi thấy trảng cỏ dập dềnh, như thể tấm màn không gian và thời gian bị bẻ cong trước mặt tôi. Ánh sáng xanh đã trở lại, mạnh mẽ hơn trước.
“Lulu! Jinx!” tôi nhìn quanh tìm các đồng đội, nhưng tất cả những gì tôi thấy là lớp vỏ khổng lồ của thứ trông giống như một con bọ vũ trụ với kích thước bằng hai con voi đang trồi lên khỏi mặt đất.
Tôi thấy mặt đất gợn sóng và rồi một chùm sáng xuất hiện trước mặt tôi. Một chiếc găng tay trắng chụp tới và bắt lấy tay tôi ngay khi đất dưới chân tôi sụp xuống.
Là Ez.
“Đã bảo là sẽ gặp lại mà.” Giọng cậu ấy chìm đi giữa cơn hỗn loạn. “Đồ quỷ liên chiều không gian chuẩn bị tự phát nổ rồi.” Thế giới sẽ tan thành mảnh vụn theo đúng nghĩa đen, thế mà cậu ấy vẫn cười. “Sẵn sàng chưa, Ánh Sao?”
Tôi gật đầu. Luôn sẵn sàng. Cậu ấy kéo tôi lên, tung tôi vào bầu trời phía trên bọn quái vật. Từ chỗ này, tôi có thể thấy mọi người.
Janna và Soraka đang ngăn cản một bầy bọ mới bò lên từ những khe nứt nhỏ hơn. Ahri, Miss Fortune, và Syndra vừa tiêu diệt bọn chúng vừa tìm một vị trí thích hợp hơn để đánh lại con to tướng kia. Tôi đáp xuống gần chỗ Lulu trong
lúc cô bé né tránh đám chân lổn nhổn của lũ quái vật còn Pix cạp vào bọn bọ nhỏ hơn. Jinx và Poppy nhìn như đang tranh cãi ở rìa cánh đồng. Khó khăn lắm tôi mới nghe được họ nói gì.
“Cậu muốn tớ làm gì cơ?” Jinx hét lên.“Quả Tên Lửa. Bắn tớ cùng Quả Tên Lửa!” Poppy hét trả.
“Poppy!” Jinx há hốc miệng. Rồi một nụ cười chầm chậm nở ra khi cậu ấy vươn tới ôm chầm lấy cô gái tóc lam bé nhỏ trước mặt. “Cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ hỏi đến chứ.”
Một chốc sau, Poppy cưỡi trên quả tên lửa bay về phía cái hàm đầy dãi dớt của con quái vật, búa cầm chắc trong tay. Cái búa đập một tiếng vang vọng. Con quái lùi lại. Chính là lúc này đây. Tôi giương gậy phép lên và tích tụ Ánh Sao vào đó. Bộ hàm sắc nhọn của con quái nhắp nhắp đầy tham lam trong không khí. Nó nhìn thấy Lulu dưới chân và há to miệng.
Chùm sáng của tôi bắn thẳng vào đó, xuyên thủng đầu nó. Một màn chất lỏng độc hại rải xuống cánh đồng. Con quái rít lên và bắt đầu lảo đảo gục xuống.
Mấy cái chân nặng nề của nó đổ sụm. Ngay chỗ Lulu đứng. Tôi nhìn quanh. Không có ai ở gần đó cả. Tôi lao tới đẩy Lulu ra. Những mảnh quái vật đen đặc trút như mưa xuống đầu tôi.
Rồi tất cả tối như mực.
KẾT
Ánh Sáng Trỗi Dậy
Đầu tiên tôi nghe thấy tiếng vải bạt kêu lật phật. Rồi tiếng chim. Ngón tay tôi đang đặt trên một tấm chăn mỏng. Tôi mở mắt. Ánh dương rọi thẳng vào qua bốn cái lỗ nhỏ trên nóc. Tôi đang nằm trong lều của mình.
“Ư… Gì đây…” Miệng tôi kho khốc. Tôi cô ngồi dậy, nhưng đành phải nghĩ lại khi thấy nóc lều bắt đầu xoay tít trước mặt. “…mình…”
“Chưa chết,” giọng nói lạnh lùng đáp lại.
Phần vải dưới chân túi ngủ của tôi xê dịch khi có ai đó đang chỉnh lại tư thế ngồi. Tôi cố xua đi cơn đau đầu. Ahri vén mái tóc màu anh đào của cậu ta gọn gàng ra sau tai.
“Cô ngã một cú khá đau tối qua đấy,” cậu ta nói.
Những sự kiện đêm qua bắt đầu trở lại như một bộ phim rời rạc. Băng qua khu rừng. Cánh đồng. Lũ quái vật. Lulu. Rồi mọi thứ sụp đổ quanh tôi. Đây không phải một cơn ác mộng.
Tôi bật dậy, và ngay lập tức hối tiếc khi thấy tiếng kêu ong ong vang khắp đầu.
“Lulu? Em ấy sao rồi?” tôi hơi nhăn mặt vì đau. Tôi lấy tay bóp trán.
“Mọi người đều không sao. Tôi cho họ đi lấy bữa sáng rồi,” cậu ta nói. “Tôi đã được bảo là sẽ có hẳn một cây búa giáng vào đầu tôi nếu tôi không cho cô nàng chân ngắn tóc lam kia biết lúc cô tỉnh dậy.”
Ahri cầm bi đông đặt bên cạnh lên và đưa cho tôi.
Tôi nhìn cậu ta, nhấp một ngụm. Ở khoảng cách gần thế này, tôi mới thấy rõ chúng tôi không chênh tuổi nhau là mấy. Nhưng có gì đó ở cậu ta. Kinh nghiệm hơn. Tự tin hơn. Cậu ta đã chứng kiến nhiều thứ vũ trụ đem đến hơn tôi. Cậu ta là thủ lĩnh mà chúng tôi cần. Tôi biết điều đó.
“Tôi muốn nói với cô… cô đã làm đúng,” cậu ta nói. “Liệu mình xông vào như vậy.”
“Có gì đâu,” tôi gạt lời ngợi khen đó đi. “Ai trong chúng ta cũng sẽ làm vậy. Đó là điều Vệ Binh Tinh Tú làm. Chúng ta là chị em.”
Cậu ta khẽ cười, nhưng rồi một thoáng u ám quét qua khuôn mặt. Sau thoáng chốc, nó biến mất, và tấm mặt nạ hoàn hảo trở lại.
“Chúng ta không phải chị em,” cậu ta lặng lẽ nói, giọng nhuốm đầy tiếc nuối. “Chúng ta chỉ là những người lạ có ký ức mà thôi.”
Cậu ta đứng dậy.
“Chúng tôi đã phong ấn điểm đột kích lại. Đội của tôi sẽ quay lại thành phố vào sáng nay. Kể từ giờ chúng tôi sẽ lo mọi việc xảy ra. Cô và các cô gái của cô có thể ở lại đây đến khi cô hồi phục. Tận hưởng nắng hè đi. Sau đó, đừng dây vào việc của chúng tôi.”
“Chờ đã, không phải cậu sẽ dẫn dắt chúng tôi sao?” tôi bối rối. Đầu tôi đau váng. “Tất cả chúng ta cùng sát cánh bên nhau? Một đội có gấp đôi thành viên thì sẽ gấp đôi sức mạnh. Tối qua chúng ta đã phối hợp cùng nhau mà.”
“Cô suýt nữa thì khiến mình bị giết,” cậu ta nói.
Tôi không nghe thêm nữa. “Nếu ở bên nhau, chẳng có thứ gì chúng ta không đối mặt được.”
“Không, Lux,” cậu ta quả quyết nói. “Nếu ở bên nhau, sẽ càng có thêm nhiều điều để đánh mất.”
Và cứ thế, cuộc nói chuyện chấm dứt. Ahri xoay người bước đi.
“Vệ Binh Tinh Tú là một đội,” tôi nuốt khan. Tôi sẽ không cầu xin, nhưng tôi có thể nói lý lẽ với cậu ta. “Đó là định mệnh của chúng ta.”
Ahri ngừng lại. Cậu ta nhìn tôi chăm chăm. Cửa lều mở ra; ánh dương rực rỡ chia khuôn mặt cậu ta thành hai phần sáng và tối. “Định mệnh?” cậu ta hỏi; giọng chua chát. “Một từ xấu xí làm sao.”
Tấm vải bạt đóng lại sau lưng cậu ta. Tôi có thể thấy mặt mình nóng bừng lên vì tức giận. Cậu ta là thủ lĩnh Vệ Binh Tinh Tú. Sao cậu ta không dẫn dắt chúng tôi? Sao cậu ta bỏ mặc tôi một mình? Tôi nhìn lên nóc lều. Bốn lỗ ánh sáng vẫn nhảy múa phía trên tôi.
Không, tôi không một mình. Jinx, Poppy, Lulu, và Janna đang ở ngoài đó. Họ cần một người dẫn dặt họ. Tôi không thể bỏ qua chuyện này nếu tôi là tất cả những gì họ có.
Tôi loạng choạng đứng dậy và lảo đảo đi về phía ánh sáng bên ngoài. Tôi không có thời gian đợi thế giới ngừng quay nữa.
Jinx đã đúng.
Mùa hè sẽ không kéo dài mãi đâu.