“Chị nên xử lý cô ta luôn chứ.”
Em trai ta đặt hai viên đường ngay ngắn vào cái thìa treo lơ lửng trên miệng tách trà. Sự chú ý của nó chuyển hướng đầy hân hoan sang dòng trà được rót vào. Những nếp nhăn trên mặt rúm lại tạo thành một nụ cười và tiếng khúc khích vui vẻ bật ra khi nó nhìn khối trắng tinh kia tan chảy. Không còn đường thoát, mẩu đường cuối cùng rơi thẳng xuống mặt trà đen.
“Quý cô Sofia không phải là vấn đề,” ta nói.
Stevan bực bội gạt tay vào không khí. “Hôm nay thì thế, nhưng còn ngày mai? Cảm xúc sẽ rất nguy hiểm nếu không được kiểm soát, chị ạ.” Nó ngước nhìn ta dò hỏi. “Thà dập tắt tàn lửa trước khi nó thiêu rụi cả ngôi nhà, đúng không?”
“Chị đã nói chuyện với đội trưởng tình báo của Arvino…”
“Chán mấy tình báo viên và thỏa thuận của các người. Em vẫn cho rằng cô ta đã phản bội gia tộc và phải trả giá bằng mạng sống…”
“Rồi sẽ có lúc như thế,” ta nhẹ nhàng nói. “Nhưng chị đã giao kèo rồi. Adalbert sẽ giữ cô ta tránh khỏi rắc rối. Cô ta là trách nhiệm của hắn.”
Ta đã nói xong phần mình trong cuộc thảo luận. Stevan ngả người dựa vào ghế với vẻ chấp nhận bất đắc dĩ và kéo chăn phủ lên bụng.
“Tên đó có thể dùng một cặp mắt khác gắn trong đầu,” Stevan ậm ừ. Theo quan điểm của nó, chuyện không bao giờ là theo đuổi một giải pháp, mà chỉ có kết quả cuối cùng. Với em trai ta, những việc ta thực hiện có thể khiến nhiều vấn đề ở Piltover biến mất. Nó hiếm khi cân nhắc lựa chọn dẫn tới các quyết định ấy.
Ta dùng một tay cầm tách trà, tay kia gõ nhịp bên hông, tìm sự thoải mái trong cuộn dây móc nằm đó. Stevan đã đúng một phần. Kết quả cuối cùng cũng tốt, nhưng ta thích giai đoạn săn đuổi hơn.
Ta ngó Stevan qua làn hơi nước. Nó mím môi như thể đang quyết định gì đó. Áp lực khiến phần da ở cằm trắng bệch, làm lộ rõ mọi dấu hiệu tuổi già đang dần len lỏi qua tấm khăn lụa quấn quanh cổ.
“Còn chuyện khác,” ta nói.
“Em lộ đến thế sao chị?”
Ta nghĩ nó hẳn đã đỏ mặt nếu mạch máu yếu ớt của nó cho phép. Nó mỉm cười đau khổ và lôi ra một mẩu giấy gấp lại cùng một chuỗi hạt từ ngăn kéo bàn làm việc đặt giữa chúng ta. Stevan lùi xe lăn lại, ho khan vì gắng sức. Nó kéo loạt cần nhỏ trên ghế, chút lực tác động nho nhỏ khiến bánh răng này thúc đẩy bánh răng khác, đến khi cơ cấu dây cót đẩy chiếc xe về phía ta, mang theo cả nó.
“Ước định ngắn ngủi của Quý cô Arvino không phải là thứ duy nhất được khám phá ra trong vụ hỗn loạn này,” nó nói. “Nó được tìm thấy trên người một tên tay chân của gã Nam tước khi chúng ta dọn dẹp hiện trường.”
Ta đặt tách trà xuống và cầm lấy những thứ em trai đưa cho. Ta thay đổi sự cân bằng của những lưỡi kiếm dưới chân, và đầu nhọn của chúng cắm sâu vào tấm thảm đắt tiền.
Phần rìa mảnh giấy đã bị đốt thành than, và một vệt màu xanh lá ngoằn ngoèo vạch qua trang giấy từ chỗ cháy xém. Chuỗi hạt từng rất được chăm chút; từng mặt của mỗi viên đá cầu nguyện đều được đánh bóng trơn nhẵn.
“Camille.”
Em trai ta chỉ gọi tên ta như thế khi nó nghiêm túc. Hoặc khi nó muốn gì đó. Ta mở mảnh giấy, mùi chua khó chịu của Zaun thoáng bay ra. Ta đọc những dòng in đậm. Biểu đồ thật rõ ràng rành mạch, chữ viết tay nắn nót. Mắt ta tìm thấy dấu ấn của kỹ sư như Stevan đã xác nhận.
“Nếu Naderi trở lại…”
“Hakim Naderi đã chết.” Từ ngữ vụt thoát khỏi miệng ta, một phản xạ.
Đã quá nhiều năm kể từ khi tinh thể gia đó làm kỹ sư trưởng cho gia tộc, đã cả một đời rồi.
Stevan đi bước tiếp theo. “Chị biết đây là gì mà.”
“Phải.” Ta nhìn xuống trang giấy; biểu đồ vẽ lại cấu trúc cơ khí tinh thể đang đập trong lồng ngực ta.
Ta đang giữ thiết kế trái tim của chính mình.
“Chúng ta cứ nghĩ tất cả đã bị hủy rồi. Nếu cái này tồn tại, có thể sẽ còn cái khác. Cuối cùng em cũng thoát khỏi chiếc ghế này,” nó nói. “Để đi quanh nhà như một vị tộc trưởng nên làm.”
“Có lẽ đã đến lúc để người khác chịu trách nhiệm tộc trưởng,” ta nói.
Nhiều năm trôi qua từ lúc Stevan có thể tự điều hành gia tộc. Chính con cháu nó cũng không cho nó quên đi điều đó. Đây không chỉ là một mảnh giấy và một chuỗi hạt. Với Stevan, nó là tấm bản đồ dẫn tới sự bất tử.
“Mới là lược đồ thôi,” ta tiếp tục. “Em tin nếu chúng ta tìm ra phần thiết kế còn lại của Naderi, các kỹ sư có thể tái tạo sản phẩm. Nhưng vẫn chưa biết làm sao để kích hoạt nó…”
“Camille. Làm ơn đi.”
Ta nhìn em trai. Thời gian không tử tế gì với một thân thể sinh ra đã yếu ớt. Nhưng đôi mắt nó, sau chừng ấy năm, đôi mắt đó vẫn y hệt ta, màu lam của nhà Ferros. Màu xanh da trời sâu thẳm đó không thể bị tuổi tác hay bệnh tật xóa nhòa. Đôi mắt nó vẫn sáng rực như mảnh ma-tinh-thể đang soi chiếu bản vẽ ta cầm trước mặt. Nó nhìn ta nài nỉ.
“Chị và em, chúng ta đã dẫn dắt gia tộc tới thành công vĩ đại hơn cha mẹ từng mơ tới,” nó nói. “Nếu có thể lặp lại lần nâng cấp của chị, thành công này – thành công của chúng ta, Camille – sẽ kéo dài mãi mãi. Nhà Ferros sẽ đảm bảo tương lai của Piltover. Đúng, chúng ta sẽ đảm bảo sự tiến bộ của toàn Valoran.”
“Chị không phải tình báo viên của toàn Valoran. Chị có thể chẳng tìm ra gì cả.”
Stevan thở phào nhẹ nhõm. “Nhưng chị sẽ tìm chứ?”
Ta gật đầu và trả lược đồ cho nó, nhưng giữ chuỗi hạt lại, cho vào túi. Ta đứng dậy, quay lưng rời khỏi thư phòng.
“Camille? Nếu hắn còn sống, nếu chị tìm thấy hắn…”
“Trước sao thì giờ vậy thôi,” ta vừa nói vừa ngăn em trai lại trước khi nó kịp đào bới thêm quá khứ. “Bổn phận của ta là luôn hướng tới tương lai của gia tộc.”
Chiều muộn, đám đông gần Hội chợ Gió Bắc vẫn hào hứng chờ đợi lễ hội Ngày Tiến Bộ. Những gương mặt đỏ bừng nỗ lực chuẩn bị sẵn sàng cho ngày tôn vinh sự cách tân hàng năm của thành phố. Tuy nhiên, không phải họ, mà một tay lái buôn ngoại quốc đang say túy lúy mới làm cái bóng thứ hai của ta lộ diện.
“Cái quái quỷ gì đây,” tay lái buôn phát bực vì sức ép của đám đông. Hắn đẩy những người dừng lại giúp đỡ ra. “Ta không cần giúp.”
Bầy ong chăm chỉ của Piltover lượn lờ quanh chúng ta, tất cả trừ một con màu vàng ngoài rìa quảng trường. Ta để mắt tới nó trong lúc cúi xuống tay lái buôn trước mặt.
“Thế thì đứng lên,” ta bảo hắn.
Gã Freljord ngước lên nhìn ta. Sự khó chịu khiến hắn đặt tay lên thanh dao găm bằng ngà treo bên hông. Ta bắt gặp cái nhìn trừng trừng của hắn, chuyển từ ma-tinh-thể trên ngực xuống đôi chân kiếm. Hắn rời tay khỏi vũ khí.
“Ngoan lắm,” ta nói. “Giờ tránh khỏi đường của ta.”
Hắn ngây ngốc gật đầu. Gã lái buôn lùi lại, đám đông dạt ra rồi tụ lại khi hắn lảo đảo bước trên phố. Chỉ cái bóng vẫn đứng yên, theo dõi ta từ quầy hàng phía xa.
Ta tiếp tục đi qua đám đông, từng hàng người nhẹ nhàng rẽ ra nhường lối. Khi cơ hội xuất hiện, ta lẩn vào một hẻm khuất và bắn dây móc lên thanh chắn trên hàng lang. Ta kéo mình vào bóng tối, chờ đợi.
Một lát sau, kẻ bám đuổi bước vào hẻm. Quần áo che phủ kỹ lưỡng đủ để không thu hút sự chú ý trong một chuyến dạo chơi ở Zaun, nhưng ngọn roi trang trí tinh xảo đã chỉ ra đó là Piltover, hoặc ít nhất là một nhà tài trợ hào phóng. Ta đợi cô ta bước lên một bước tới vùng sáng sẽ làm cô ta chói mắt. Khi đến đúng vị trí, ta rơi xuống phía sau, đầu mũi kiếm trượt nhẹ trên mặt sỏi.
“Đánh mất gì hả, cô gái?” ta nói, khẽ bật ra một tiếng gầm gừ trầm thấp.
Tay cô ta lần xuống tay cầm bọc da đen của cây roi. Cô ta thực sự muốn chiến đấu, nhưng lý trí dường như đã chiến thắng.
“Tôi tìm ra rồi.” Cô gái giơ hai tay lên. “Tôi mang đến một thông điệp.”
Ta nhướn mày.
“Từ anh trai bà, thưa bà,” cô ta nói.
Bi kịch của Stevan sắp trở thành cái chết của kẻ khác nếu nó không cẩn thận.
“Đưa đây.”
Vẫn giơ một tay lên, cô gái rút một phong bì nhỏ ra từ tay áo bó chặt. Dấu sáp mang gia huy Nhà Ferros và dấu cá nhân của Stevan.
“Cử động nhiều hơn một cái lông mi thôi, và cô sẽ biết,” ta nói.
Ta mở phong bì. Cơn khó chịu trỗi dậy. Stevan đã tự ý quyết định thuê người giúp đỡ ta. Trong trường hợp cuộc điều tra của ta bị ảnh hưởng bởi bất kỳ “tình cảm còn sót lại” nào có thể ngăn ta nhận rõ bổn phận.
Ta tự nhủ nó chỉ có ý tốt, nhưng sau chừng ấy năm, dường như nó vẫn không tin tưởng chuyện ta với Hakim. Thật hèn nhát khi che giấu những cảm giác này phía sau tấm mền và không nói thẳng ra trước khi ta rời đi.
“Ta nên trừng phạt cô vì đem đến sự sỉ nhục này,” ta vừa nói vừa đánh giá phản ứng của cô ta. “Xưng danh đi.”
“Aviet.” Cả hai tay lẫn giọng nói cô ta đều không đổi. Cô ta còn trẻ, và không có một phân nâng cấp nào.
“Cô nhận nhiệm vụ này dù biết hậu quả có thể xảy ra khi chọc giận ta?”
“Vâng, thưa bà,” cô ta nói. “Tôi hy vọng nếu làm bà hài lòng, có thể sẽ có một… vị trí vững chắc hơn trong gia tộc.”
“Hiểu rồi.”
Ta quay lưng lại và đi khỏi hẻm, cho cô ta một cơ hội ra tay nếu đó là ý đồ thực sự của cô ta. Ta có thể nghe tiếng thở phào và tiếng leng keng khi cô ta lướt tay qua cây roi thép bên hông. Có bước chân đi theo sau.
“Địa điểm là đâu ạ, thưa bà?”
“Nhà thờ,” ta nói, vỗ nhẹ vào chuỗi hạt trong túi. “Cố theo kịp đấy.”
Hội Quán Đầu Tiên của Hội Tiến Hóa Huy Hoàng về cơ bản vẫn nằm trong Piltover, nhưng chỉ mấp mé thôi. Tại đây, bên kia Chợ Ranh Giới, thứ mùi nguy hiểm của thành phố bên dưới lấn át mùi thơm hân hoan của thịt nướng và bánh ngọt. Zaun Xám cuộn chảy như một dòng triều chậm chạp. Nó bám vào chân người ta và tích tụ lại trên tấm vải bạt đen như bồ hóng che phủ một gian hàng.
Ta quay lại nói với cô gái. “Cô đợi ở đây.”
“Tôi sẽ đi theo bà,” Aviet nói. “Em trai bà…”
“Cô đợi ở đây,” ta lặp lại, không chừa chỗ cho tranh cãi. Ta dần mất kiên nhẫn trước trò chơi của cậu em trai. “Hội Tiến Hóa Huy Hoàng là lũ cuồng tín. Chúng không tử tế gì với những người không nâng cấp đâu.”
Ta nhìn sang trợ thủ mới, thách thức cô ta đáp trả. Aviet hơi tựa người ra sau một chút. Cô ta muốn chiến đấu để chứng tỏ bản thân, nhưng không chắc có đúng lúc không.
Ta mỉm cười. “Sau này còn đủ thời gian cho chuyện đó, cô bé ạ.”
Lối vào tòa nhà cũ nhường chỗ cho căn phòng tối tăm ngăn cách khỏi đại sảnh đường bằng một hàng lưới mắt cáo. Dọc theo dàn hoa văn kim cương bằng thép hàn, từng cụm đèn nhiệt màu vàng cam thắp sáng khu phức hợp. Chừng năm chục người đứng đó, rì rầm trò chuyện, tạo ấn tượng một cỗ máy vĩ đại đang hoạt động bên dưới họ. Quần áo bằng nhung tối màu đắp trên phần cơ thể vẫn còn da thịt, trong khi cánh tay kim khí và đôi chân nâng cấp phơi ra ngoài ánh sáng. Ở đây, các nâng cấp công nghệ cao hòa trộn cùng những cái có chức năng tiện dụng hơn. Piltover hay Zaun cũng chẳng quan trọng gì với Hội Tiến Hóa Huy Hoàng. Nguồn gốc chỉ là phụ để theo đuổi mục đích cao cả hơn thôi. Ở trung tâm nhóm, một phụ nữ trẻ với khuỷu tay cơ khí đang gọi một người đàn ông có quai hàm bằng kim loại bóng loáng.
“Cơ thể yếu ớt,” cô nói với người đàn ông. “Da thịt yếu ớt.”
“Máy móc đưa chúng ta tới trước.” cả nhóm đồng thanh đáp. Lời họ vang vọng. “Tiến bộ là tương lai.”
Ta không đến để chứng kiến chuyện này. Ẩn trong bóng tối, bị đám người nâng cấp bỏ qua, ta tiếp tục tìm kiếm.
Ta nghe tiếng ùng ục khe khẽ từ ống thở của Huynh đệ Zavier trước khi nhìn thấy ông ta. Cái đầu hói gục xuống ngực hết mức bộ máy hô hấp cho phép. Ông ta đang thắp vài đốm sáng ở mấy góc điện thờ.
Đang quan sát ông ta là một hình dáng bằng chì lạnh tanh và thủy tinh đóng băng. Quý Cô Xám, giáo chủ thần thánh của Hội Tiến Hóa Huy Hoàng. Lớp kính lung linh từ bên trong, được ngọn đèn cung bên ngoài soi vào ánh sáng kỳ lạ.
Ta lại gần điện thờ. Những bình nội tạng bày khắp xung quanh. Những con mắt lơ lửng trong dung dịch. Những gói tế phẩm quấn trong vải lanh, có cái tử tế, có cái thì đầy dầu mỡ và rách rưới. Ruồi bay vo vo trên những phần bị loại bỏ của tổ hợp. Một trong những gói bọc động đậy. Không lâu sau, một con chuột dịch tí hon thò mũi ra, thách thức ta lấy đi phần thưởng của nó. Đống tế phẩm chênh vênh, rồi đổ ụp xuống, để lộ một ngón tay khô quắt. Con chuột nháo nhào lao ra, nhưng bị Huynh đệ Zavier xua về lại bóng tối.
“Camille,” ông ta nói. Ta có thể nghe giọng cười ẩn dưới câu nói. “Cô đến chơi hả?”
“Tìm thông tin, huynh đệ ạ.” Ta lấy chuỗi vòng ra khỏi túi.
Huynh đệ Zavier quay lại đối mặt ta. Mắt ông ta cũng ẩn dưới lớp kính, mờ ảo như những thứ trong bình kia, dù tràn đầy sự sống. Ta đưa chuỗi hạt cho ông ta.
“Cô tìm thấy cái này ở đâu?” Ông ta lắc đầu khi xem xét nó rồi tặc lưỡi. “Bỏ đi, tôi phải biết là không nên hỏi mấy câu kiểu đó chứ.”
Quay lại chỗ hành lễ, ông ta nói. “Nhiều tuần trước, tôi gặp một người mang thứ này. Anh ta đến để khai sáng và xin người một ân huệ trong Ngày Tiến Bộ sắp tới.” Huynh đệ Zavier gật đầu với người được vẽ trên cửa sổ. Áo choàng của Quý Cô Xám là một loạt miếng ghép của kính vào tím tro, bánh răng ô-xy hóa, và những pít-tông đen bóng. Tên bà thường được gọi lên khi một nhà phát minh thấy mất mát do vô năng hoặc thất bại. Bà là phước lành thường đòi hỏi hy sinh.
“Anh ta có da rám nắng của dân sa mạc. Già hơn những tay học việc ngoại quốc thông thường muốn tham gia ứng tuyển,” Huynh đệ Zavier tiếp tục.
“Ông biết anh ta định vào nhà nào không?”
“Anh ta bảo đang ở nhà trọ gần Nhà Arvino.” Dàn ngân nga của tổ hợp lặng dần. “Buổi chứng nhận tối đã kết thúc. Bổn phận của tôi đang kêu gọi.”
Huynh đệ Zavier đập nhẹ vào tay ta. Ông ta với lấy áo chùng đen và đi xuống đại sảnh đường, để lại ta một mình trong phòng.
Hakim đã trở lại, nhưng không nói một lời. Cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta đã nói rõ cách tốt nhất để liên lạc cùng nhau. Ta nhặt ngón tay khô quắt trên sàn lên và đặt lại chỗ cũ. Nó khiến ta khó chịu, cái ý nghĩa anh tham gia tranh tài như một tay tập sự bình thường. Hakim giỏi hơn đám kỹ sư Nhà Arvino cả ngàn lần. Nhìn qua ô kính tam giác và kim cương của cửa sổ nhà nguyện, ta có thể thấy Aviet đứng dưới một cây đèn đường. Cô ta vẫn làm theo lệnh… trong lúc này.
Sự im lặng dễ chịu bị phá vỡ bởi một tiếng xột xoạt khe khẽ, nhưng chắc chắn không phải tiếng chuột. Ta thấy khối ma-tinh-thể trong lồng ngực rung động khi cảm nhận hiểm họa.
“Bà là bà ấy?” một giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Từ góc tối gần ghế kim loại, một cô bé bước lên phía trước. Chỉ tầm sáu bảy tuổi.”
“Bà là Quý Cô Xám?” cô bé hỏi lại. Ma-tinh-thể trong ta đập chậm lại, nhẹ nhàng soi sáng gương mặt cô bé. Một gói quấn vải sa nằm gọn bên tay, hoàn toàn giống cái đống chất phía sau ta. Ống tay áo bên kia rủ xuống, trống rỗng.
Ta giữ thăng bằng, bước về phía cô bé. Ta quỳ xuống để mặt mình ngang mặt cô bé, và dịu dàng chạm vào băng ghế kim loại để trích xuất ít năng lượng tinh thể khỏi ngón tay. Cô bé ngắm nhìn ánh sáng phản chiếu trên thanh kiếm bóng loáng dưới chân ta.
“Bà từ bỏ đôi chân cho Ngày Tiến Bộ ạ?” cô bé hỏi.
Hội Tiến Hóa Huy Hoàng duy trì truyền thống Zaun khi hiến tế một phần cơ thể cho Ngày Tiến Bộ với hy vọng những sáng chế sau sẽ mạnh mẽ hơn. Hoạt động này đã diễn ra từ những ngày đầu của thành phố, khi dân Zaun phải xây dựng lại cuộc sống sau “sự cố” hủy diệt. Sự thịnh vượng của Piltover phía trên tàn tích này là minh chứng cho công lao của truyền thống ấy.
Ta nhìn cô bé. Ta không từ bỏ đôi chân vào Ngày Tiến Bộ từ rất lâu trước, mà là một thứ gần gũi hơn.
“Ta chọn chúng,” ta nói. “Bởi chúng phục vụ mục đích của ta tốt hơn.”
Cô bé gật đầu. Ánh sáng lam giữa chúng ta đã nhạt, nhưng ta vẫn nhìn thấy con nhện đen trên những ngón tay bé nhỏ đang nắm chặt gói tế phẩm. Thật hiếm có khi loại bệnh đó tác động đến một đứa trẻ ở phần này của thành phố. Hội Tiến Hóa Huy Hoàng thường đón nhận nó, thấy rằng loại bỏ phần thịt chết là chìa khóa để biến đổi cuộc sống và đức tin của một cá thể thông qua công nghệ.
“Huynh đệ Zavier nói nó sẽ dễ dàng hơn,” cô bé bảo.
“Đúng thế,” ta đáp.
Tay thầy tế đã không làm tròn bổn phận. Cô bé phải được loại bỏ hai cánh tay cùng lúc. Ta chắc kẻ phẫu thuật đã không đủ can đảm để cầm dao đúng cách, nhưng chờ đợi chẳng mang lại gì tốt đẹp cho cô bé cả. Nếu không sớm cắt bỏ cánh tay kia, vằn nhện sẽ bò gần tới ngực, cuối cùng hắc hóa trái tim. Cơ hội để cô bé sống sót tới Ngày Tiến Bộ sau là rất mong manh.
Cô bé cắn môi, ngần ngừ nghĩ tiếp. Trong thời khắc đó, mắt ta bắt được chuyển động thông qua khung kính màu. Ta đứng dậy và nhìn thấy nhiều bóng đen lại gần. Aviet không còn đơn độc nữa.
Ta bước vào hành lang tối để tìm đường ra.
“Bà có nhớ chúng không?” cô bé gọi với theo.
Ta không quay lại. Ta biết khuôn mặt hy vọng của cô bé đang sáng lên như ánh đèn trên điện thờ. Ta biết bởi ta vẫn nhớ nỗi nghi ngờ của chính mình. Nhiều năm trước, Hakim đã hỏi ta một câu tương tự. Trái tim ta? Chàng? Ta có nhớ điều gì không? Ta chạm vào khối ma-tinh-thể, đảm bảo nó vẫn rung động bình thường. Ngay bên phải gia huy của Ferros, ta sờ được một dòng chữ khắc nhỏ. Đó là dấu ấn của Hakim Naderi.
“Không,” ta nói dối.
Aviet đã sẵn sàng chiến đấu, mái tóc vàng sáng lên như vòng hào quang dưới ánh đèn đường. Có năm gã đàn ông đang vây quanh cô như lũ cá mập. Phần cơ thể nâng cấp rạch những nét gồ ghề trên người chúng.
“Đưa cho chúng ta thứ đó, và có lẽ chúng ta sẽ không làm thịt ngươi từ từ,” tên nhỏ nhất lớn giọng, mắt nhìn vào cây roi trong tay Aviet. Đủ chuyện trong ngày ùa đến, từ những lời bóng gió của Stevan, người đồng hành không cần thiết, đến những suy nghĩ về Hakim trở lại. Ta cảm thấy năng lượng căng tràn khắp xương sống, nóng lòng chờ được giải phóng. Một chút sự vụ cỏn con có thể sẽ hữu dụng đấy.
“Ngươi không nói làm ơn,” ta bảo.
Gã to mồm với cái mũi nhọn hoắt nhìn lên. “Ây, các chàng trai,” hắn nói. “Giờ thì khỏi lo nhé. Có quá đủ thứ cho chúng ta chia chác rồi.”
“Thật mừng vì bà đã đến, thưa bà,” Aviet nói.
“Đúng, chúng ta định tổ chức một bữa tiệc nhỏ nhân Ngày Tiến Bộ,” một gã to lớn với nâng cấp đồng nói. Tay đồng bọn bự con của gã kéo cái mũ len bẩn thỉu đội sụp trên đầu lên và ngó qua. “Thưa Quý Bà.”
Sự xuất hiện của ta khiến chúng phân tâm, vòng tròn nơi lỏng và một khoảng trống nhỏ lộ ra.
Thế là quá đủ.
Tốc độ và quyết đoán luôn là đồng minh đắc lực nhất của ta, và ta lao thẳng tới khe hở đó, vung chân quét mạnh vào một tên gầy và cao lêu nghêu. Lưỡi kiếm đi qua người thật ngọt, nhưng chính năng lượng từ khối ma-tinh-thể mới là thứ khiến hắn bất tỉnh.
Tên béo và một tên giọng quê mùa khác nhắm vào Aviet, trong khi gã cao hơn tiếp cận ta. Ta nở một nụ cười hắc ám; suy nghĩ điều tra nhiều quá rồi, đây chính là thứ ta cần.
Hai bạn nhảy của ta không vui thú gì cho lắm. Cả hai đều có đôi vai dày như cặp chuông đôi vẫn rung trên Hội chợ Thiết Sa. Chúng chưa quyết xem tên nào xông vào trước, và sự do dự đó là cơ hội của ta. Ta sẽ hạ cả hai.
Ta bước về phía tên có miếng che mắt, đá ngược chân cắt đứt ống nối của gã mang giáp đồng. Hắn đánh giá sai vị trí của ta và luống cuống tìm cách gắn lại. Một đòn quét nữa khiến chân của tên kia vô dụng nốt. Ta đợi một lúc cho tên giáp đồng quay lại cùng cánh tay còn hoạt động. Chúng luôn nghĩ đòn thứ hai lúc nào cũng sẽ khá hơn.
Chúng lúc nào cũng nhầm.
“Thu thập những phần hỏng hóc, rồi biến đi cho khuất mắt ta,” ta bảo hắn. Em trai hắn đã bò vào bóng tối, kéo lê cái chân gãy.
Tiếng kim khi từ cây roi của Aviet vang lên trong đường hẻm. Lại một tiếng vụt mạnh nữa, và tia lửa trút xuống đầu tên béo đang nằm rúm ró, mặt úp xuống sỏi, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt bám đầy bụi bẩn. Mới chỉ có bốn tên.
Ta nhìn quanh. Gã mặt chuột kiêu căng đã chạy mất. Ta thấy hắn đang lẩn về phía Đại Sảnh Hội Quán.
Đầu dây móc của ta cắm phập vào tảng đá phía trên cổng vào đại sảnh. Ta nhảy bổ xuống mục tiêu, tận dụng cả trọng lượng của mình lẫn hắn cho một cú chí mạng.
Khi hắn dừng lại, ta đã dẫm trên người hắn. Hơi thở hắn nhanh, gấp gáp.
“Ngươi thực sự nghĩ mình chạy được sao?” Ta thấp giọng hỏi.
Hắn lắc đầu trong hoảng sợ, nhưng đôi tay lần xuống con dao nơi thắt lưng. Hắn quay mặt tránh khỏi ánh sáng chói mắt từ khối ma-tinh-thể của ta chiếu vào. Hắn tuyệt vọng quơ dao đâm lung tung để ta phải lùi ra xa.
“Tiếp đi,” ta thì thầm.
Đôi mắt hắn mở to kinh ngạc, nhưng ngay lập tức chớp thời cơ. Mũi dao xuyên qua lớp da thuộc, song không tiến thêm được một phân vì bị lớp kim loại trên chân ta cản lại. Tay hắn bật ra vì lực phản chấn, sượt luôn một phần da thịt trên cánh tay.
Hắn không nuốt trọn tiếng la hét như lũ kia, nó vang vọng trên mặt đá ẩm ướt của tòa nhà.
Ta ngước lên. Khung cửa kính màu của Quý Cô Xám cao ngất trên đầu. Một gương mặt nhỏ nhắn ịn vào kính, chăm chú quan sát.
Ta vươn tới, để mũi kiếm ở đầu gối gần chạm vào mạch máu đang đập thình thịch trên cổ gã đàn ông.
“Rình rập ở đây lần nữa, và ta sẽ kết thúc ngươi,” ta cam đoan.
Nhận ra mình vừa được sống thêm mạng nữa, con mồi của ta loạng choạng đứng dậy bỏ đi. Khi khoảng cách đã đủ xa, hắn đứng thẳng người, giữ chặt cánh tay đang nhỏ máu, và chạy đi tìm cái hố tăm tối nào đó để liếm láp vết thương.
Ta có thể nghe tiếng Aviet cuộn roi lại.
“Tôi nghe nói bà không có trái tim bên dưới đống máy móc đó,” cô ta nói với vẻ thú vị. “Có lẽ lời đồn đã sai.”
“Để ý cung cách của cô đó, cô bé,” ta lạnh lùng bảo khi bước ra khỏi con hẻm. “Không ta sẽ để ý hộ cô.”
Chợ Ranh Giới và Đại Sảnh Hội Quán luôn chìm trong bóng tối, bị lấn át bởi quá nhiều sự phát triển phía trên. Nhưng quả thực đến đêm chúng ta mới đến được nhà trọ gần Nhà Arvino nhất. Sau vài câu khuyến khích đúng cách, ông chủ quán trở nên khá hào phóng với cuốn sổ ghi trọ chi tiết của mình, dầu chữ viết tay thì đúng là quá tệ. Naderi ở đâu đó dưới tầng hầm hoặc trên tầng ba. Ta để Aviet lo phần dưới, và dùng dây móc để trèo lên một cửa sổ mở trên tầng ba.
Lò rèn ở cuối phòng đã cháy thành than hồng âm ỉ. Ta lách qua cửa sổ và bước vào trong. Căn phòng tối mờ mờ, chỉ có một ngọn đèn trên bàn làm việc nhỏ. Nhưng chính người đàn ông ngủ gục trên bàn mới khiến ta nghẹn thở. Từng cuộn tóc đen và làn da rám nắng. Rung động của khối ma-tinh-thể bỗng trở nên bất thường. Có lẽ chính chàng cũng đã đánh bẫy thời gian của mình.
“Hakim,” ta gọi khẽ. Hình dáng trên bàn cử động, từ từ tỉnh giấc. Cậu ta vươn vai với sự thanh nhã của loài mèo và quay lại. Người đàn ông dụi mắt ngờ vực. Cậu ta giống Hakim quá.
Nhưng không phải chàng.
“Bà chủ Ferros?” Cậu ta lắc đầu cho tỉnh táo hơn. “Bà làm gì ở đây?”
“Chúng ta đã gặp nhau chưa?” ta hỏi.
Cậu ta quay lại bàn và xốc lại đống giấy tờ, rút ra một bản vẽ cũ kỹ và sờn rách hơn những cái khác. Cậu ta trao nó cho ta.
Những đường nét mạnh mẽ, bố cục ngay ngắn rành mạch, và đổ bóng hoàn toàn chính xác. Đó là tác phẩm của Hakim, nhưng không phải biểu đồ. Đó là bức vẽ khuôn mặt ta. Ta không nhớ mình từng làm mẫu bao giờ. Chàng hẳn đã phác họa nó từ trí nhớ sau một đêm làm việc tại phòng thí nghiệm. Tóc ta rủ xuống. Ta đang mỉm cười. Một người phụ nữ đang yêu.
Cú chích thật sắc nhọn, và ta không thể làm gì ngoài việc hít sâu một hơi. Ta không nói gì với cậu trai trẻ trước mặt. Ta không thể.
“Như được vẽ từ hôm qua, thưa bà,” cậu ta nói, khỏa lấp sự im lặng.
Một lời khen ngợi, nhưng nó chỉ phóng đại thêm khoảng thời gian đã qua trong tâm trí ta.
“Chú cháu luôn mang nó bên mình đến khi qua đời.”
“Chú cậu, ông ấy chết rồi sao?”
“Vâng, Hakim Naderi. Bà nhớ chú ấy chứ?” cậu ta hỏi.
“Có.” Lời nói mắc lại trong miệng ta, như một câu hỏi ta đã thắc mắc quá lâu rồi. Một câu hỏi ta chẳng bao giờ chắc mình có muốn biết câu trả lời không. Nếu nỗi đau của ký ức cứ giày vò ta từ từ cả ngàn lần, tốt hơn là nên làm rõ tất cả và giải quyết một lần cho xong. Ta nhìn cậu trai trẻ trông quá giống Hakim. “Nói ta nghe, chú cậu có kết hôn không?”
“Không, thưa bà,” cậu ta nói, không chắc mình có sắp làm ta thất vọng không. “Chú Hakim nói yêu mến công việc là quá đủ cho cuộc đời rồi.”
Nước mắt ta đã cạn từ lâu, nên giờ chẳng thể biểu lộ gì. Ta cầm lấy chồng giấy, để bức vẽ lên đầu. Nét mực rung rinh trong ánh sáng xanh của cỗ máy đã thay thế trái tim ta. Con người trước đây của ta. Thứ ta đã từ bỏ. Đủ những hy sinh đã khiến ta như ngày nay. Tất cả hiện ra thật chi tiết. Ta có thể níu giữ quá khứ, nhưng không bao giờ có lại được nó lần nữa.
“Tất cả là đây sao? Tất cả các tác phẩm?” Một tiếng thì thầm u ám.
“Vâng, thưa bà, nhưng…” Giọng cậu ta lạc đi khi thấy ta ném tất cả vào đống than và châm lửa. Giấy da thấm dầu bắt lửa và nhanh chóng cháy thành một màu đỏ-cam. Ta nhìn quá khứ sạm đi đến khi không còn gì ngoài tàn tro và khói bụi. Chính cậu trai trẻ đã kéo ta về với thực tại.
Cháu Hakim chậm rãi lắc đầu không tin nổi; ta hiểu được cú sốc khi mất đi quá nhiều thứ cùng lúc như vậy. Cậu ta đã tê dại đi. Ta đưa cậu ta xuống cầu thang, ra ngoài con phố bên dưới. Cậu ta chỉnh lại bao da trên vai và nhìn chằm chằm vào mặt sỏi.
Cậu ta quay lại phía ta; vẻ mặt thất vọng giờ được thay thế bởi nỗi sợ đang lớn dần. Lạc lối quá xa trong quá khứ, ta không nhận thấy những bóng đen trên đường. Có tiếng dây kim loại vút lên. Sợi roi nhanh chóng cuộn chặt, trói tay ta vào hai bên sườn.
“Đủ rồi, thưa bà,” Aviet nói, giọng tự mãn. Ta nhìn cô ta ngó nghiêng cháu của Hakim.
“Em trai ta trả tiền cho cô làm việc này hả?” Ta dò hỏi. Aviet đã đợi cơ hội suốt cả tối. Sự lơ là của ta khi tìm ra cháu Hakim dường như là cơ hội tốt nhất.
“Đúng,” cô ta đáp. “Tất cả chúng tôi.”
Hai gã to lớn dẫm chân lên sỏi, những phần nâng cấp của chúng được ánh đèn soi tỏ. Gã béo và gã mặt chuột đi theo sau. Chính là đám trong hẻm phía sau Đại Sảnh Hội Quán. Gã béo dí dao vào cổ cháu Hakim, tên còn lại nhăn nhở cười và bịt miệng cậu tập sự trẻ lại.
Gã khổng lồ với ống hóa học mới được nối lại bước lên. Ngón tay hắn động đậy, hăm hở đáp trả lại những gì ta đã làm với hắn trước đây.
“Để ý khối tinh thể đó, Emef,” Aviet nói. Sợi roi siết chặt hơn, ta có thể cảm thấy vòng kim loại nghiến lấy cổ tay. Cô ta bước lên đứng cạnh cháu Hakim. “Chúng ta phải thu thập nó và Naderi, không thì chẳng đứa nào được trả tiền cả.”
Đây là sự đố kỵ của em trai ta ư? Ta biết Stevan cảm thấy thời khắc tận cùng đang tới gần trong khi ta thì gần như bất tử. Nhưng nó có biết gì về cái giá ta bỏ ra để thực hiện bổn phận với gia đình không. Nó không thấy giờ nó phải mất gì cho việc đó sao?
“Chỗ còn lại?” gã giáp đồng hỏi. Hắn nhìn ta mỉm cười như thể sắp lao đầu vào bữa tiệc Ngày Tiến Bộ.
“Của ngươi tất,” Aviet đáp.
“Quý Bà thật tốt bụng khi đã biểu diễn tài năng trước,” hắn vừa nói vừa khum cánh tay nâng cấp lại thành một nắm đấm. Hiển nhiên hắn thấy chẳng cần che giấu gì khi đối mặt với một đối thủ bị trói. Nụ cười càng rộng hơn. “Nó làm chuyện này nhanh hơn nhiều.”
Nắm đấm kim loại dộng vào hàm ta. Hắn đã mong ta chống cự, nhưng thay vào đó, ta chỉ khuỵu xuống. Quán tính đẩy cánh tay nâng cấp nặng nề của gã hướng xuống đất cùng ta. Ta nếm vị máu trên môi, nhưng chính hắn mới là kẻ bị mất thăng bằng.
“Ngươi chưa thấy hết chiêu của ta rồi,” ta nói khi đứng dậy.
Năng lượng từ khối ma-tinh-thể chảy trong ta, sức mạnh dựng lên như một bức tường. Em trai gã khổng lồ định bước vào, tung nắm đấm cường hóa của hắn vào bức màn đang rực sáng. Tấm khiên rung rinh, nhưng vẫn đứng vững. Giờ đến lượt ta cười.
Aviet nắm chặt lấy tay cầm roi, cố gắng hất ta khỏi trường năng lượng. Cô ta dồn sức kéo ta mất thăng bằng. Cô ta không biết ta đã sống trên đầu mũi dao được bao lâu rồi.
Tay vẫn bị trói, ta nhảy tới trước cho một cú đá xoáy, loại bỏ gã khổng lồ thứ hai trước khi đâm xuống tên thứ nhất. Ngọn roi vuột khỏi tay Aviet. Cô ta gọi sang hai tên đang giữ cháu Hakim.
“Rời bỏ vị trí thì ta sẽ cho cả hai đi đời.”
“Vẫn nghĩ ta có trái tim chứ?” ta hỏi cô ta, hai tên khổng lồ nằm gục dưới chân.
Aviet ngần ngừ, nhưng vẫn đứng yên.
“Ta là thanh kiếm và tấm khiên của Nhà Ferros,” ta bảo cô ta bằng giọng lạnh băng. “Em trai ta tìm cách trừ khử ta để kéo dài cuộc sống khốn khổ của nó thêm vài thời khắc ích kỷ nữa. Ham muốn của nó đã phản bội bổn phận của ta và gia tộc chúng ta.”
Ta thấy nhịp đập của khối tinh thể nhanh hơn.
“Và cô sẽ không sống mà nhìn thấy bình minh,” ta nói.
Ta tích tụ năng lượng tinh thể một lúc, tăng mật độ của nó đến khi tấm khiên từng bao quanh ta trở thành một nhà tù điện trường. Chẳng có lối thoát.
Ta nhảy lên không, lần này cao hơn, và bổ xuống thật mạnh, đập tan vòng kim loại quấn quanh cổ tay cũng như mặt sỏi giữa hai ta. Lực tác động hất ngã Aviet, hai gã côn đồ còn lại, và cháu Hakim. Con phố nứt nẻ, khói bụi bốc mù mịt. Trận chiến Aviet mong chờ từ lúc chúng ta gặp mặt, để chứng tỏ bản thân với em trai ta, đã không được như dự định. Gót bốt da của cô ta lê trên đường, cơ thể cô ta rút lui trước cả khi tâm trí kịp đồng tình. Ta đọc thấy nỗi sợ hãi trong con người đang đứng trước mặt. Dù Stevan có gì về ta nói với cô ta, Aviet cũng đã đánh giá chúng quá thấp. Cô ta thấy mọi dấu hiệu khoan dung trước đây của ta đã tan biến khi sự phản bội của em trai lộ rõ.
Ta bước lên trước và đá mạnh gót chân. Aviet cố gắng chống cự, song vô ích. Ta giải quyết nốt hai tên đồng bọn, và con hẻm lại trở nên yên tĩnh. Ta cúi xuống nhặt cây roi thấm máu của Aviet lên.
Cháu Hakim Naderi đang dựa lưng vào tường hoảng loạn. Hơi thở cậu ta trở nên gấp gáp qua lớp vải bị miệng. Ta lại gần, nhẹ nhàng như đến cạnh một con vật mà không làm nó giật mình. Ta tháo dây trói cho cậu ta và đưa tay ra. Những ngón tay run rẩy khi ta chạm vào. Ngay khi tự đứng dậy được, cậu ta bỏ tay ra.
Cậu ta đã thấy mặt tối trong nghĩa vụ của ta, điều ta chưa bao giờ cho Hakim thấy, và ta đã để nó xảy ra. Người phụ nữ mềm yếu ngày trước đã tan biến, chỉ còn lại bóng tối lạnh lùng và tàn tro xám xịt.
“Cuộc thi,” cậu ta nói, run rẩy vì một nỗi sợ khác. Hiện thực đêm nay đang đè nặng khi cậu ta nhận ra đây không phải giấc mơ. “Tôi lấy gì thể hiện trước các kỹ sư ngày mai đây?”
“Chú cậu dạy cậu phải không?”
“Vâng, chú ấy dạy tôi mọi thứ, nhưng các thiết kế…”
Cháu Hakim biết rõ các lựa chọn, làm việc cho ta hoặc từ bỏ sự nghiệp. Ta là đội trưởng tình báo, và ta không cho phép tri thức cậu ta sở hữu rơi vào tay nhà khác. Trong đôi mắt hoảng sợ của cậu ta, ta thấy sự ngây thơ mất dần. Ta là một vị cứu tinh khủng khiếp, một người bảo hộ hắc ám. Trong giờ phút tàn nhẫn ấy, ta đã trở thành Quý Cô Xám của cậu ta, một cái bóng bằng thép để sợ hãi và tôn sùng.
“Ngày mai cậu sẽ làm ra chúng còn tốt hơn,” ta nói.
Không thể chuyển suy nghĩ thành lời, cậu ta gật đầu và quỵ xuống. Ta cầu cho cậu ta có lại lòng quyết tâm trước bình minh. Nếu không, chẳng có nơi nào cậu ta chạy đến mà ta không bắt được cả.
Ta đứng nhìn qua ban công thư phòng của em trai. Cơn gió buốt giá thổi nhẹ qua đám cờ trang trí treo trên mái. Cả thành phố trải dài trước mắt.
Cánh cửa bật mở, trong thoáng chốc, ta có thể nghe thấy âm thanh chuẩn bị cho buổi tuyển tập sự ngày mai. Qua giọng nói và bước chân gấp gáp, ta nghe tiếng những năm tháng trước đây khẽ mở ra, tất cả đều giống hệt nhau. Tất cả, trừ hai lúc: lúc một con người điển trai từ sa mạc đã xâm chiếm trái tim ta. Và lúc ta yêu cầu chính người đó cắt bỏ trái tim ấy đi.
Hakim có hay đến đây cùng ta giữa hai mốc thời gian kia? Ngọn gió trêu đùa đám cờ trang trí sẽ luồn qua lọn tóc xoăn của chàng khi chàng đứng trên ban công. “Ngạc nhiên thật,” chàng sẽ nói khi phóng tầm mắt qua những tòa tháp lộng lẫy trong thành phố, ánh sáng rực rỡ của Zaun soi tỏ những tòa nhà từ bên dưới, “một cỗ máy tinh vi, mọi bộ phận cùng nhau hoạt động.”
Ta bảo chàng điều cha đã dạy, đó là triển vọng của tiến bộ, triển vọng của Piltover. Nó thúc đẩy thành phố tiến tới, nhưng, ta cảnh báo, một phụ tùng lỗi có thể đe dọa tất cả. Một bánh răng từ chối thực hiện vai trò của nó có thể phá hủy toàn bộ cỗ máy.
Xe lăn của Stevan kêu cót két dọc theo tấm thảm. Ngón tay ta nhức nhối muốn tìm cảm giác từ những lọn tóc xoăn của Hakim, hay thậm chí sự an ủi từ mặt kính bóng loáng của chuỗi hạt trong túi. Thay vào đó, ta cuộn cây roi của Aviet thành từng vòng trên tay. Hakim đã muốn kéo ta khỏi bóng tối đến chừng nào, chỉ để nhận ra muộn màng rằng công việc của ta, bổn phận của ta với gia tộc, là thứ ta không còn có thể cắt bỏ, cũng như cái bóng của chính mình.
“Camille?”
Ta im lặng, không thể rời mắt khỏi ảo ảnh mong manh và suy nghĩ còn mong manh hơn về quá khứ. Cơ cấu dây cót kêu tích tắc, và chiếc xe lăn đưa Stevan đến sau lưng ta.
“Chị đã về,” nó nói. “Aviet đâu?”
Ta ném cây roi của Aviet lên cái mền len che bụng nó.
“Hiểu rồi.”
“Cô ta phục vụ cho mục đích của mình,” ta nói.
“Cái thứ đó?” Do đã ngồi quá lâu trên ghế, em trai ta quả là một kẻ tinh ranh. Nó giật giật sợi roi.
“Nhắc chị nhớ về mục đích của chị,” ta nói.
“Mục đích của chị?” nỗi bực dọc ban đầu của Stevan chuyển thành kích động. Nó biết mình không qua khỏi đêm nay. Nó đã bị bắt, và không thể chạy trốn, nhất là chạy khỏi ta. Niềm an ủi duy nhất nó có là cố làm tổn thương ta thật sâu sắc trước khi thời gian chấm dứt. Bị trói buộc bởi thể chất yếu nhược, vũ khí duy nhất nó còn là lời nói.
“Bổn phận của chị là dành cho em,” nó nói. “Cũng như dành cho cha chúng ta vậy.”
Bổn phận. Cha. Những từ ngữ cắt sâu hơn cả dao.
“Chị ở đây để phụng sự cho em,” nó gào lên.
“Không, chị thề phục vụ gia tộc.” Lời thề đó vẫn còn mới nguyên trong tâm trí, lời thề của tất cả tình báo viên. Ta lặp lại nó không chút gắng sức hay hối hận. “Với gia tộc, tôi sẽ thành thực và trung thành, đặt lợi ích chung lên trên tất cả. Vì gia tộc, tôi dâng hiến tinh thần, thể xác, và trái tim.”
Cũng chính những lời này ta đã bảo Hakim trong đêm chấm dứt quan hệ. Ta không thể thuộc về chàng, bởi ta đã trao bản thân cho một thứ khác.
“Trách nhiệm đội trưởng tình báo đáng ra là của em,” giọng Stevan lôi ta về thực tại. Nó nắm lấy tay ghế đến khi khớp ngón tay trắng bệch. “Chị đã tuyên thệ với cha, và xem chị đã làm gì? Cha chết vì chị không đủ mạnh mẽ. Rồi chị suýt thì từ bỏ gia tộc. Vì cái gì? Tình yêu? Sự quan tâm? Bổn phận của chị đâu rồi?”
Nó khạc ra từng lời vào không gian giữa chúng ta. Đống vằn nhện đó, căn bệnh đó, ta đã để nó mưng mủ quá lâu. Ta đã đối xử thế nào với gia tộc này khi bỏ qua sự điên loạn của em trai vậy?
“Chị cắt bỏ trái tim vì gia đình. Vì em, Stevan,” ta nói. “Chị đã cho đi tất cả. Sau chừng ấy năm, sao em còn nói được câu này?”
Steven lắp bắp như tia điện bị dính ẩm, tuyệt vọng tìm cách cháy sáng dù biết rằng chẳng còn gì nhiều mà bắt lửa.
“Cha trao nó cho chị, nhưng em mới là người dành cả đời chứng tỏ cho ông mình xứng đáng,” nó nói. Sự ghê tởm đè nặng lên từng lời. Cơn giận của em trai ta tăng vọt, nhưng câu từ độc địa phun vào không khí như hóa chất rò rỉ. “Chị có thể coi em là kẻ phản bội, nhưng chị là người phải chịu trách nhiệm. Nếu chị đủ tin tưởng để đưa ra quyết định đúng đắn, em đã không phải nhúng tay vào.”
Ta đã để nó biến thành con quái vật này. Ta đã khoan thứ cho những âm mưu và động cơ đen tối chỉ vì không sẵn lòng đối mặt với một tương lai không có nó, một tương lai không ai nhớ tới con người ta từng là. Nếu kiên định hơn, ta đã chấm dứt được chuyện này từ nhiều năm trước. Ta đã cắt bỏ nhiều phần trong mình, nhưng suốt thời gian đó, ta chưa bao giờ đủ dũng cảm để cắt bỏ phần ta biết sẽ hủ hóa gia tộc.
“Đêm đó, chị đáng lẽ đã bỏ trốn cùng Hakim nếu em không cố nhắc nhở chị về bổn phận của mình,” ta nói.
Nó đến gặp ta, người đầy máu và bầm dập, buộc ta đối diện thực tế khi ta sao lãng nhiệm vụ. Nhiều năm sau, dù đã khám phá ra sự thật rằng nó dàn cảnh vụ tấn công đó, ta vẫn bỏ qua. Bằng một quyết định bị che phủ bởi cảm xúc, em trai ta đã thôi thúc ta tách biệt danh dự và tình cảm. Ta biết, nếu không có điều đó, chắc ta đã từ bỏ con người ta vốn phải trở thành. Chính hành động đen tối của nó đã giúp ta hoàn toàn đón nhận chiếc áo choàng hiện đang khoác trên mình.
Ta đi về phía nó và đặt tay lên vai nói. Ta có thể cảm nhận cơ thể già nụa bên dưới lớp lụa đắt tiền. Rung động trong ngực ta tăng dần. Stevan ngước nhìn ta, đôi mắt xanh thẫm lại như mảnh kính vỡ khi năng lượng từ phần nâng cấp của ta trỗi dậy.
“Em luôn là trách nhiệm của chị, em trai.” Cái lạnh trong không trung ùa vào lời nói của ta. “Chị sẽ làm tròn nó.”
Ta có thể thấy dòng điện chạy qua tóc gáy. Ta miết tay từ vai lên mặt em trai. Mớ tóc trẻ con từng rủ xuống thái dương nó đã thưa đi và biến mất nhiều năm trước. Tia điện phóng ra từ ngón tay ta, bao phủ lấy Stevan.
Chẳng tốn nhiều công để đẩy trái tim nó vượt ngưỡng chịu đựng. Cơ bắp teo tóp đã đẩy em trai ta vào bóng tối cuối cùng cũng ngừng lại trong lồng ngực. Mắt nó nhắm lại, cằm gục xuống tay ta.
Rung động của khối tinh thể trong ngực ta chậm lại về một nhịp đều đều. Ta quay người, nhìn xuống thành phố. Màn đêm giá lạnh đang bao phủ khung xương kim khí của nó, nhưng ngày mai, nó sẽ tiếp tục tiến tới, tràn đầy nhịp đập sự sống. Tiếp tục tiến bộ.
Một cỗ máy thật tinh vi.