“Chị nên xử lý cô ta luôn chứ.”
Em trai ta đặt hai viên đường ngay ngắn vào cái thìa treo lơ lửng trên miệng tách trà. Sự chú ý của nó chuyển hướng đầy hân hoan sang dòng trà được rót vào. Những nếp nhăn trên mặt rúm lại tạo thành một nụ cười và tiếng khúc khích vui vẻ bật ra khi nó nhìn khối trắng tinh kia tan chảy. Không còn đường thoát, mẩu đường cuối cùng rơi thẳng xuống mặt trà đen.
“Quý cô Sofia không phải là vấn đề,” ta nói.
Stevan bực bội gạt tay vào không khí. “Hôm nay thì thế, nhưng còn ngày mai? Cảm xúc sẽ rất nguy hiểm nếu không được kiểm soát, chị ạ.” Nó ngước nhìn ta dò hỏi. “Thà dập tắt tàn lửa trước khi nó thiêu rụi cả ngôi nhà, đúng không?”
“Chị đã nói chuyện với đội trưởng tình báo của Arvino…”
“Chán mấy tình báo viên và thỏa thuận của các người. Em vẫn cho rằng cô ta đã phản bội gia tộc và phải trả giá bằng mạng sống…”
“Rồi sẽ có lúc như thế,” ta nhẹ nhàng nói. “Nhưng chị đã giao kèo rồi. Adalbert sẽ giữ cô ta tránh khỏi rắc rối. Cô ta là trách nhiệm của hắn.”
Ta đã nói xong phần mình trong cuộc thảo luận. Stevan ngả người dựa vào ghế với vẻ chấp nhận bất đắc dĩ và kéo chăn phủ lên bụng.
“Tên đó có thể dùng một cặp mắt khác gắn trong đầu,” Stevan ậm ừ. Theo quan điểm của nó, chuyện không bao giờ là theo đuổi một giải pháp, mà chỉ có kết quả cuối cùng. Với em trai ta, những việc ta thực hiện có thể khiến nhiều vấn đề ở Piltover biến mất. Nó hiếm khi cân nhắc lựa chọn dẫn tới các quyết định ấy.
Ta dùng một tay cầm tách trà, tay kia gõ nhịp bên hông, tìm sự thoải mái trong cuộn dây móc nằm đó. Stevan đã đúng một phần. Kết quả cuối cùng cũng tốt, nhưng ta thích giai đoạn săn đuổi hơn.
Ta ngó Stevan qua làn hơi nước. Nó mím môi như thể đang quyết định gì đó. Áp lực khiến phần da ở cằm trắng bệch, làm lộ rõ mọi dấu hiệu tuổi già đang dần len lỏi qua tấm khăn lụa quấn quanh cổ.
“Còn chuyện khác,” ta nói.
“Em lộ đến thế sao chị?”
Ta nghĩ nó hẳn đã đỏ mặt nếu mạch máu yếu ớt của nó cho phép. Nó mỉm cười đau khổ và lôi ra một mẩu giấy gấp lại cùng một chuỗi hạt từ ngăn kéo bàn làm việc đặt giữa chúng ta. Stevan lùi xe lăn lại, ho khan vì gắng sức. Nó kéo loạt cần nhỏ trên ghế, chút lực tác động nho nhỏ khiến bánh răng này thúc đẩy bánh răng khác, đến khi cơ cấu dây cót đẩy chiếc xe về phía ta, mang theo cả nó.
“Ước định ngắn ngủi của Quý cô Arvino không phải là thứ duy nhất được khám phá ra trong vụ hỗn loạn này,” nó nói. “Nó được tìm thấy trên người một tên tay chân của gã Nam tước khi chúng ta dọn dẹp hiện trường.”
Ta đặt tách trà xuống và cầm lấy những thứ em trai đưa cho. Ta thay đổi sự cân bằng của những lưỡi kiếm dưới chân, và đầu nhọn của chúng cắm sâu vào tấm thảm đắt tiền.
Phần rìa mảnh giấy đã bị đốt thành than, và một vệt màu xanh lá ngoằn ngoèo vạch qua trang giấy từ chỗ cháy xém. Chuỗi hạt từng rất được chăm chút; từng mặt của mỗi viên đá cầu nguyện đều được đánh bóng trơn nhẵn.
“Camille.”
Em trai ta chỉ gọi tên ta như thế khi nó nghiêm túc. Hoặc khi nó muốn gì đó. Ta mở mảnh giấy, mùi chua khó chịu của Zaun thoáng bay ra. Ta đọc những dòng in đậm. Biểu đồ thật rõ ràng rành mạch, chữ viết tay nắn nót. Mắt ta tìm thấy dấu ấn của kỹ sư như Stevan đã xác nhận.
“Nếu Naderi trở lại…”
“Hakim Naderi đã chết.” Từ ngữ vụt thoát khỏi miệng ta, một phản xạ.
Đã quá nhiều năm kể từ khi tinh thể gia đó làm kỹ sư trưởng cho gia tộc, đã cả một đời rồi.
Stevan đi bước tiếp theo. “Chị biết đây là gì mà.”
“Phải.” Ta nhìn xuống trang giấy; biểu đồ vẽ lại cấu trúc cơ khí tinh thể đang đập trong lồng ngực ta.
Ta đang giữ thiết kế trái tim của chính mình.
“Chúng ta cứ nghĩ tất cả đã bị hủy rồi. Nếu cái này tồn tại, có thể sẽ còn cái khác. Cuối cùng em cũng thoát khỏi chiếc ghế này,” nó nói. “Để đi quanh nhà như một vị tộc trưởng nên làm.”
“Có lẽ đã đến lúc để người khác chịu trách nhiệm tộc trưởng,” ta nói.
Nhiều năm trôi qua từ lúc Stevan có thể tự điều hành gia tộc. Chính con cháu nó cũng không cho nó quên đi điều đó. Đây không chỉ là một mảnh giấy và một chuỗi hạt. Với Stevan, nó là tấm bản đồ dẫn tới sự bất tử.
“Mới là lược đồ thôi,” ta tiếp tục. “Em tin nếu chúng ta tìm ra phần thiết kế còn lại của Naderi, các kỹ sư có thể tái tạo sản phẩm. Nhưng vẫn chưa biết làm sao để kích hoạt nó…”
“Camille. Làm ơn đi.”
Ta nhìn em trai. Thời gian không tử tế gì với một thân thể sinh ra đã yếu ớt. Nhưng đôi mắt nó, sau chừng ấy năm, đôi mắt đó vẫn y hệt ta, màu lam của nhà Ferros. Màu xanh da trời sâu thẳm đó không thể bị tuổi tác hay bệnh tật xóa nhòa. Đôi mắt nó vẫn sáng rực như mảnh ma-tinh-thể đang soi chiếu bản vẽ ta cầm trước mặt. Nó nhìn ta nài nỉ.
“Chị và em, chúng ta đã dẫn dắt gia tộc tới thành công vĩ đại hơn cha mẹ từng mơ tới,” nó nói. “Nếu có thể lặp lại lần nâng cấp của chị, thành công này – thành công của chúng ta, Camille – sẽ kéo dài mãi mãi. Nhà Ferros sẽ đảm bảo tương lai của Piltover. Đúng, chúng ta sẽ đảm bảo sự tiến bộ của toàn Valoran.”
“Chị không phải tình báo viên của toàn Valoran. Chị có thể chẳng tìm ra gì cả.”
Stevan thở phào nhẹ nhõm. “Nhưng chị sẽ tìm chứ?”
Ta gật đầu và trả lược đồ cho nó, nhưng giữ chuỗi hạt lại, cho vào túi. Ta đứng dậy, quay lưng rời khỏi thư phòng.
“Camille? Nếu hắn còn sống, nếu chị tìm thấy hắn…”
“Trước sao thì giờ vậy thôi,” ta vừa nói vừa ngăn em trai lại trước khi nó kịp đào bới thêm quá khứ. “Bổn phận của ta là luôn hướng tới tương lai của gia tộc.”