Chiều muộn, đám đông gần Hội chợ Gió Bắc vẫn hào hứng chờ đợi lễ hội Ngày Tiến Bộ. Những gương mặt đỏ bừng nỗ lực chuẩn bị sẵn sàng cho ngày tôn vinh sự cách tân hàng năm của thành phố. Tuy nhiên, không phải họ, mà một tay lái buôn ngoại quốc đang say túy lúy mới làm cái bóng thứ hai của ta lộ diện.
“Cái quái quỷ gì đây,” tay lái buôn phát bực vì sức ép của đám đông. Hắn đẩy những người dừng lại giúp đỡ ra. “Ta không cần giúp.”
Bầy ong chăm chỉ của Piltover lượn lờ quanh chúng ta, tất cả trừ một con màu vàng ngoài rìa quảng trường. Ta để mắt tới nó trong lúc cúi xuống tay lái buôn trước mặt.
“Thế thì đứng lên,” ta bảo hắn.
Gã Freljord ngước lên nhìn ta. Sự khó chịu khiến hắn đặt tay lên thanh dao găm bằng ngà treo bên hông. Ta bắt gặp cái nhìn trừng trừng của hắn, chuyển từ ma-tinh-thể trên ngực xuống đôi chân kiếm. Hắn rời tay khỏi vũ khí.
“Ngoan lắm,” ta nói. “Giờ tránh khỏi đường của ta.”
Hắn ngây ngốc gật đầu. Gã lái buôn lùi lại, đám đông dạt ra rồi tụ lại khi hắn lảo đảo bước trên phố. Chỉ cái bóng vẫn đứng yên, theo dõi ta từ quầy hàng phía xa.
Ta tiếp tục đi qua đám đông, từng hàng người nhẹ nhàng rẽ ra nhường lối. Khi cơ hội xuất hiện, ta lẩn vào một hẻm khuất và bắn dây móc lên thanh chắn trên hàng lang. Ta kéo mình vào bóng tối, chờ đợi.
Một lát sau, kẻ bám đuổi bước vào hẻm. Quần áo che phủ kỹ lưỡng đủ để không thu hút sự chú ý trong một chuyến dạo chơi ở Zaun, nhưng ngọn roi trang trí tinh xảo đã chỉ ra đó là Piltover, hoặc ít nhất là một nhà tài trợ hào phóng. Ta đợi cô ta bước lên một bước tới vùng sáng sẽ làm cô ta chói mắt. Khi đến đúng vị trí, ta rơi xuống phía sau, đầu mũi kiếm trượt nhẹ trên mặt sỏi.
“Đánh mất gì hả, cô gái?” ta nói, khẽ bật ra một tiếng gầm gừ trầm thấp.
Tay cô ta lần xuống tay cầm bọc da đen của cây roi. Cô ta thực sự muốn chiến đấu, nhưng lý trí dường như đã chiến thắng.
“Tôi tìm ra rồi.” Cô gái giơ hai tay lên. “Tôi mang đến một thông điệp.”
Ta nhướn mày.
“Từ anh trai bà, thưa bà,” cô ta nói.
Bi kịch của Stevan sắp trở thành cái chết của kẻ khác nếu nó không cẩn thận.
“Đưa đây.”
Vẫn giơ một tay lên, cô gái rút một phong bì nhỏ ra từ tay áo bó chặt. Dấu sáp mang gia huy Nhà Ferros và dấu cá nhân của Stevan.
“Cử động nhiều hơn một cái lông mi thôi, và cô sẽ biết,” ta nói.
Ta mở phong bì. Cơn khó chịu trỗi dậy. Stevan đã tự ý quyết định thuê người giúp đỡ ta. Trong trường hợp cuộc điều tra của ta bị ảnh hưởng bởi bất kỳ “tình cảm còn sót lại” nào có thể ngăn ta nhận rõ bổn phận.
Ta tự nhủ nó chỉ có ý tốt, nhưng sau chừng ấy năm, dường như nó vẫn không tin tưởng chuyện ta với Hakim. Thật hèn nhát khi che giấu những cảm giác này phía sau tấm mền và không nói thẳng ra trước khi ta rời đi.
“Ta nên trừng phạt cô vì đem đến sự sỉ nhục này,” ta vừa nói vừa đánh giá phản ứng của cô ta. “Xưng danh đi.”
“Aviet.” Cả hai tay lẫn giọng nói cô ta đều không đổi. Cô ta còn trẻ, và không có một phân nâng cấp nào.
“Cô nhận nhiệm vụ này dù biết hậu quả có thể xảy ra khi chọc giận ta?”
“Vâng, thưa bà,” cô ta nói. “Tôi hy vọng nếu làm bà hài lòng, có thể sẽ có một… vị trí vững chắc hơn trong gia tộc.”
“Hiểu rồi.”
Ta quay lưng lại và đi khỏi hẻm, cho cô ta một cơ hội ra tay nếu đó là ý đồ thực sự của cô ta. Ta có thể nghe tiếng thở phào và tiếng leng keng khi cô ta lướt tay qua cây roi thép bên hông. Có bước chân đi theo sau.
“Địa điểm là đâu ạ, thưa bà?”
“Nhà thờ,” ta nói, vỗ nhẹ vào chuỗi hạt trong túi. “Cố theo kịp đấy.”