Truyện thần Ornn

Ta chưa từng thấy vị thần bị quên lãng. Bà ta kể truyện cho ta, nhưng bà cũng chưa từng thấy vị thần bị quên lãng và cả bà của bà nữa, hay bà của bà của bà, cứ thế cả ngàn đời. Huyền thoại của ông chỉ được cất lên quanh những đống lửa nổ lép bép cùng những con cá nướng cho bữa ăn. Càng truy nguyên đến tổ tiên chúng ta, truyện kể càng chân xác hơn.”

Khuôn mặt uể oải của bọn trẻ hơi ngẩng lên. Ánh lửa nhảy múa trên má chúng, nhưng trong đôi mắt chúng ẩn chứa sự khó chịu.

“Thần linh trú ngụ quanh ta, trên bầu trời, giữa những đụn đất, và phía sau tấm màn sao. Chúng ta chỉ cần kiếm tìm ân huệ từ họ, truyền sự tồn tại của họ vào trái tim và hành động của chúng ta. Chẳng hạn, trên biển, trời lạnh giá đến nỗi mắt các cháu đóng băng cứng ngắc trong hốc mắt. Không, thật thế đấy! Nhưng khi thủy thủ chà cây bọt lên mặt và nghĩ về Chị Em Hải Cẩu, vị thần mà tên thật đã bị lãng quên, họ được bảo vệ khỏi những luồng gió buốt giá ngoài đại dương.

“Những vị thần khác, như Volibear, không cho phép huyền thoại của họ phai nhạt, và vẫn sải bước trên thế giới này. Ông đòi hỏi hiến sinh và ép buộc kẻ khác phục tùng, như tộc Ursine…”

Chưa ai chưa từng nghe truyện kể về đám quái thú nửa người nửa gấu. Nỗi sợ khiến lũ trẻ dịch lại gần đống lửa hơn.

“Ừ phải, các cháu — chúng ta có thể nói về vị thần bão tố mang dạng gấu này sau, nhưng càng ít bàn về ông ta càng tốt.”

Như bà ngoại vẫn thường nói, khi chúng dịch lại gần đống lửa hơn, chúng là của cháu rồi đấy.

“Thay vào đó, những câu chuyện này kể về vị thần đầu tiên được sinh ra…”

Truyện thần Ornn - Ảnh 2

Truyện thần Ornn - Ảnh 3

Truyện thần Ornn - Ảnh 4

Truyện thần Ornn - Ảnh 5

Truyện thần Ornn - Ảnh 6