Truyện thần Ornn: Thảm kịch Máu Ấm (Chương 5)

Một lần, rất lâu trước khi Freljord bị chia cắt, Ornn có một đoàn thợ rèn sống dưới chân núi. Họ tuyên bố thờ phụng Ornn, nhưng nếu cháu đi hỏi ông, ông sẽ bảo mình chẳng có môn đồ nào cả, và họ đã bị dẫn dắt sai đường. Tuy nhiên, đúng là họ đã tự xây nên một thị trấn nhỏ nơi chứa đầy những người mong ước được làm ra những sản phẩm tốt nhất thế giới.

Có hàng ngàn người bọn họ. Họ làm ra công cụ. Họ làm ra cày cuốc. Họ làm ra xe đẩy, áo giáp, và yên cương. Họ xây lò luyện và nhà cửa. Họ tự gọi mình là Máu Ấm, bởi họ chưa từng cảm thấy cái lạnh cắt da cắt thịt của Freljord, và có thể chịu đựng luồng nhiệt mênh mông của sườn Tổ Ấm bên dưới đôi chân trần. Họ trở thành những nhà chế tạo tài ba nhất thế giới, và tay nghề của họ chỉ có thể bị Ornn vượt qua.

Thỉnh thoảng, ông sẽ đánh giá sản phẩm của họ. Nếu thích thứ một Máu Ấm làm ra, ông chỉ đơn giản nói “Qua.” Đây là lời tán dương vĩ đại từ Ornn, người từ lâu đã hiểu rằng hãy để chất lượng tự nói lên tất cả. Cháu có nhớ truyện kể đó không?

Ornn chưa bao giờ thừa nhận ông thích tộc Máu Ấm, nhưng sâu trong lồng ngực, trái tim lửa của ông tràn đầy kính trọng với những con người chăm chỉ này. Họ không quỳ gối hay hiến sinh gì cho ông cả. Họ không viết những lời ông nói thành thánh kinh và truyền bá khắp vùng đất tới những con người chẳng muốn nghe chúng. Thay vào đó, họ im lặng làm việc. Họ giàu trí tưởng tượng, tháo vát, và chăm chỉ. Tộc Máu Ấm khiến Ornn mỉm cười, dù không ai biết cả bởi họ không thể thấy nụ cười bên dưới bộ ria rậm rập của ông.

Một ngày, Volibear đến thăm anh trai Ornn.

Nó không phải một cuộc thăm viếng thân thiện gì, bởi Ornn và em trai chưa bao giờ thân nhau, và cũng chưa bao giờ thăm viếng nhau trước đây. Thần gấu vĩ đại chuẩn bị gây chiến và cần vũ khí cho quân đội của mình. Ornn đã thấy đội quân đó—những con người hung tợn lầm lạc, bị biến đổi thành hình dạng khác để cố làm hài lòng Volibear. Họ đơn giản, dữ dằn, và rất dễ nổi nóng.

“Cho họ kiếm và rìu,” Volibear yêu cầu, với ý đồ xấu xa. “Cho họ áo giáp, và em sẽ khiến nó xứng đáng công sức anh làm ra.”

“Không,” Ornn nói, ông chẳng muốn can dự vào sự hiếu chiến của Volibear.

“Tốt thôi,” Volibear nói. “Để môn đồ của anh làm đi. Em không quan tâm. Làm đi. Em là em trai anh đó.”

Câu này chọc giận Ornn ghê gớm đến nỗi cặp sừng vĩ đại của ông sáng rực ngọn lửa nóng chảy. “Người dân thị trấn bên dưới không phải môn đồ của ta. Họ làm cho chính họ. Họ thầm lặng và chăm chỉ. Có thế thôi.”

Nhưng Volibear đã nhìn thấu qua những lời lẽ của anh trai vào tận trái tim rực lửa của ông. Dù có nhiều thói xấu, Volibear rất giỏi đọc vị người khác.

“Họ là hình ảnh phản chiếu của chính anh.”

Sừng của Ornn nóng đỏ, rồi nóng trắng lên. “Nếu tôi nhìn thấy cậu một lần nữa, Volibear, tôi sẽ đánh cậu thừa sống thiếu chết,” ông gầm gừ. Nếu nghe lời đe dọa này, cháu sẽ thấy thật khôn ngoan khi Volibear bỏ đi và không bao giờ trở lại.

Nhưng Volibear thích đánh nhau, và cũng không khôn ngoan, nên ông ta lấy một miếng giáp treo trên tường lò rèn của Ornn.

“Nếu anh sẽ làm điều em muốn, thì em cũng chịu.”

Thế là, Ornn lao vào Volibear và húc sừng vào ông ta. Cú đánh mạnh đến mức đỉnh núi rung chuyển.

Đây chính xác là những gì Volibear muốn. Suốt nhiều thế kỷ, ông ta đã nuôi lòng ghen tị với tình yêu tộc Máu Ấm tự nguyện trao cho anh trai ông ta. Nó khiến vị thần gấu giận điên người.

Truyện thần Ornn: Thảm kịch Máu Ấm (Chương 5)

Họ đánh suốt tám ngày. Họ đánh nhau dữ dội đến nỗi chân núi phải run rẩy. Họ đánh nhau kịch liệt đến nỗi dung nham thổi tung lên từ đỉnh Tổ Ấm. Sấm sét oanh tạc sườn núi, và những mạch lửa tuôn ra từ vách đá. Bầu trời đen kịt và đỏ rực. Máu của thế giới chảy qua các cao nguyên còn mặt đất thì rung chuyển. Người dân trên toàn Freljord đều thấy kết quả trận chiến giữa Volibear và Ornn.

Khi khói tan, ngọn núi đã mất đỉnh. Nhưng tệ hơn, tộc Máu Ấm đã chết cả, và thị trấn của họ chỉ còn là đống tàn tích âm ỉ cháy và một ký ức dần phai nhạt.

Suốt nhiều thế kỷ, ngọn núi chỉ còn một nửa từng có tên Tổ Ấm vẫn đứng im lìm. Thỉnh thoảng, một cụm khói phụt lên từ miệng núi lửa nơi đỉnh núi từng nằm đó. Có người bảo đó là Ornn đang đốt lò để giữ lửa bên dưới bề mặt thế giới này không trào ra ngoài. Người khác thì lại bảo ông đang chế tạo một món vũ khí vĩ đại để một ngày nọ sẽ phóng thích nó.

Và vẫn có những người tin rằng Ornn đã bị Volibear tiêu diệt, bởi kể từ đó ta không thấy ông ở Freljord nữa.

“Và thế là, tên và truyện kể về Ornn biến mất theo thời gian và mờ dần khỏi sử sách. Mấy câu chuyện này, được truyền lại quanh những bữa cá nướng, là tất cả những gì còn hiện hữu.”

“Một truyện kể buồn, đồng nghĩa với nó là chân xác nhất,” cậu bé mất chân ngước nhìn ta và nói. Lệ vương trong mắt nó. “Bà nghĩ chuyện gì đã xảy ra với Ornn?”

“Ta tin khi Thợ Xây Vĩ Đại trở về,” ta bảo nó, “thì là để tái tạo thế giới này.”

Cậu bé bật cười. “Cháu rất muốn thấy ngày đó.”

“Có lẽ cháu sẽ thấy thôi. Đừng than khóc tộc Máu Ấm. Hãy khóc cho những câu chuyện bị chiến tranh và thời gian xóa nhòa, bởi có thời chúng nhiều hơn sao trời. Hãy kể lại những truyện kể này để con cháu chúng ta vẫn nghe được giọng nói của tổ tiên, và gầy lên ngọn lửa lò rèn trong tim chúng ta.”

Trong trái tim của chính ta, ta có thể cảm thấy bà ngoại mỉm cười.

Nó sưởi ấm ta. Ta chẳng thấy giá lạnh bên dưới đôi chân trần.

Truyện thần Ornn: Thảm kịch Máu Ấm (Chương 5) - Ảnh 2

Truyện thần Ornn: Thảm kịch Máu Ấm (Chương 5) - Ảnh 3

Truyện thần Ornn: Thảm kịch Máu Ấm (Chương 5) - Ảnh 4

Truyện thần Ornn: Thảm kịch Máu Ấm (Chương 5) - Ảnh 5