Truyện thần Ornn: Tuyết đến từ đâu (Chương 2)

Cũng chính trong những ngày đầu buốt lạnh không mây đó mà Ornn đã dựng lên một ngôi nhà. Ông làm ra nó từ loại gỗ tốt nhất. Ngôi nhà tráng lệ trải dài qua ba thung lũng. Các cháu tưởng tượng nổi không? Sau khi hoàn thành Sảnh Sừng nguy nga, Ornn đánh giá lại công trình của mình.

“Tốt,” ông nói. Ngày đó còn rất lâu ngôn ngữ mới ra đời, nên thực ra đây là một lời tán thưởng.

Nhưng mà, em gái Anivia của ông lại bực mình. Để xây nhà, Ornn đã đốn những cái cây vốn là chỗ đậu ưa thích của bà. Vậy nên, bà quyết định dạy ông một bài học.

Trong lúc Ornn đang say giấc, bà bay vào qua cánh cửa phòng ngủ. Thế rồi, bà dùng lông vũ cù vào mũi ông, khiến ông hắt hơi ra một luồng lửa đốt cháy khăn trải giường! Rồi khăn trải giường khiến sàn cháy bừng bừng! Anivia hoảng sợ, đập cánh bay đi, nhưng nó chỉ thổi không khí khô của Freljord tới làm ngọn lửa thêm phần dữ dội. Cả Sảnh Sừng mau chóng sáng rực.

Lửa đốt suốt nhiều ngày, tro đen phủ kín bầu trời. Tất nhiên, suốt thời gian đó Ornn vẫn chẳng tỉnh cơn mơ. Ông thức dậy trên đống tàn tích với tâm trạng cực kỳ tệ, bởi ông không được ngon giấc. Nhưng ông không biết việc Anivia làm. Đến tận giờ này bà vẫn chưa kể sự thật cho ông.

“Ta đã tán thưởng tác phẩm của chính mình, và nhìn xem nó dẫn ta tới đâu,” Ornn nói trong lúc xem xét thiệt hại. “Ta sẽ không bao giờ vỗ ngực tự khen nữa. Ta sẽ để chất lượng sản phẩm tự nói lên tất cả.”

Ornn có một mục tiêu riêng cho căn nhà mới: ông không muốn nó dễ cháy. Ông trang bị cho mình môt cái thuổng, một cái đòn bẩy, và một cái nĩa. Với chúng, ông có thể đào quặng, chuyển dời những cột trụ to lớn, và ăn những trái anh đào muối thơm ngon mà ông rất thích.

Truyện thần Ornn: Tuyết đến từ đâu (Chương 2)

Ông đập và rèn giũa từng đống quặng cho đến khi một ngọn núi đen sừng sững xuất hiện. Bên trong là một lò rèn khổng lồ chạy bằng ngọn lửa khởi nguyên từ sâu trong lòng đất. Ông hài lòng với Tổ Ấm của mình nhưng nó quá “ấm” để thoải mái trú ngụ, kể cả với Ornn.

Thế là ông đào một con mương dẫn từ biển tới ngọn núi. Chị Em Hải Cẩu cho phép nước lạnh chảy qua mương và tản nhiệt cho Tổ Ấm. Từng đám hơi nước dày đặc bốc lên. Mất ba ngày để ngọn núi đủ mát cho Ornn ở. Lúc đó, mực nước biển đã tụt đi vài phân.

Có nhiều hơi nước bốc lên đến nỗi bầu trời xanh vĩnh cửu đã lấm tấm những đám mây xám xịt. Khi những cụm bồng bềnh này tụ lại và lạnh đi, chúng trở nên nặng hơn, nặng hơn rồi bung ra thành tuyết.

Trời đổ tuyết suốt một trăm năm. Đó là lý do Freljord giờ vẫn còn nhiều tuyết tới vậy.

Một đứa trẻ cau mày với ta. “Nếu Ornn đã làm biết bao việc cho thế giới này, sao chỉ có bà biết chuyện của ông?” cô bé hỏi. Nó còn nhỏ, nhưng đã trải qua gian khổ nhiều đến nỗi có vài mảng bạc trên tóc.

“Có một truyện kể trả lời cho chính câu hỏi này,” ta đáp. “Các cháu có muốn nghe không?”

Khuôn mặt háo hức của bọn trẻ đã nói lên tất cả rồi.

Truyện thần Ornn: Tuyết đến từ đâu (Chương 2) - Ảnh 2

Truyện thần Ornn: Tuyết đến từ đâu (Chương 2) - Ảnh 3

Truyện thần Ornn: Tuyết đến từ đâu (Chương 2) - Ảnh 4

Truyện thần Ornn: Tuyết đến từ đâu (Chương 2) - Ảnh 5